Mê Thất

Chương 170



Bởi vì khi về Lâm trạch, cuộc sống có điều kiện hơn, hơn nữa tiếp tục dùng thuốc, chứng đau đầu của ta giảm đi rất nhiều. Nhưng ta chung quy cảm thấy bản thân giống ký sinh trùng. Mỗi khi ta muốn lộ ra loại cảm xúc này, Lâm Nam đều có thể hiểu rõ trước khi ta nói, khéo léo an ủi ta……

Dần dần lâu ngày, kiếp sống như mễ trùng của ta trở thành đương nhiên.

Dần dần, ta bắt đầu thỉnh thoảng vào trong phòng bếp, cũng đôi khi chăm sóc tiểu hài tử. Tuy rằng cơ thể đối với bản thân là sự sỉ nhục nhưng ta cũng không thể không thừa nhận…… Hơn nữa, nếu như năm đó ta đã có thể vượt qua, hiện giờ cũng có thể…… Ta cố gắng ám thị bản thân, mau mau thích ứng……

Cũng may bọn họ không cưỡng bức ta tiếp xúc thân thể, cho ta không gian rất lớn.

“Hôm nay đồ ăn không tồi.” Từ chỗ không nói lời nào chỉ yên lặng ăn, đến giờ ngẫu nhiên chân thành khích lệ, chứng tỏ trù nghệ của ta có tiến bộ.

“Phải không?” ta thuận miệng đáp.

Từ lúc ta nấu cơm tới giờ, Diệp Tề liền đưa thực đơn của Lâm Hạo cho ta, để ta chú ý một số điểm khi nấu……

Lâm Lan sau một tháng tiếp xúc, ban đầu mặt đỏ biến thành mặt xanh, sau đó lại thành mặt trắng…… Cuối cùng bây giờ đã không còn khó chịu nữa. Đôi khi tâm tình tốt có thể nói mấy câu với ta, tuy rằng ta đối với đề tài nó nói cũng không cảm thấy hứng thú, hoặc là ý kiến bất đồng, cơ bản cuối cùng sẽ khiến nó tức giận phẩy tay áo bỏ đi, nhưng theo ta thấy thì đã tốt hơn rất nhiều.

Đảo mắt đã đến đầu xuân, vạn vật tiết trời ấm lại. Cục cưng của Lâm Nam cũng bắt đầu y y nha nha, xem ra hài tử này chuẩn bị học nói……

Lâm Nam nhìn baby đang ngồi dưới đất níu níu ống quần hắn, đề nghị nói, “Không bằng dẫn nó ra ngoài chơi đi?” Trước kia nó quá nhỏ, không nên xuất môn, sau hắn lại phải tiếp nhận công việc Lâm Hạo khiến hắn bận đến sứt đầu mẻ trán. Hiện tại Lâm Hạo nhìn chung cũng đã phục hồi, có thể xử lí một ít việc đại sự, hơn nữa Lâm Lan bắt đầu kiềm chế tính phóng đãng, dần dần tham gia vào sự nghiệp của gia đình. Cho nên Lâm Nam cuối cùng cũng có thể dành chút thời gian.

“Đi đâu?” Ở trong phòng buồn cả một mùa đông, ta cũng rất muốn đi ra ngoài tản bộ, bởi vì trước đây bọn họ tựa hồ không yên tâm để ta đi ra ngoài…… Hiện tại chủ động mở miệng, điều đó liệu có thể coi rằng bọn họ bắt đầu tin tưởng ta?

“Khu vui chơi đi!” Lâm Nam nói ra một nơi rất bình dân.

“……” Ta tưởng ngươi sẽ bảo câu lạc bộ linh tinh gì đó.

“Nhìn cái gì?” Lâm Nam bày ra bộ dáng tức giận, “Ta tưởng ta là loại chỉ biết ăn chơi trác tán thôi sao? Hồi đó khi chúng ta ở chung trên gác xép ta còn biết nhóm than nữa kìa!”

Ta bật cười, không có cách nào tưởng tượng được cảnh Lâm Nam ngồi xổm nơi đó đùa nghịch than đen.

Lâm Nam cũng ha ha nở nụ cười.

Nhất thời, ta cảm giác chúng ta quả thực có những đoạn ngày như vậy, “Ngươi vì sao lại phải ở gác xép với ta?”

Lâm Nam thu liễm nụ cười, “Bởi vì ca ca sinh khí……”

Kết quả, hôm đó cũng không đi chơi thoải mái được, bởi vì Lâm Nam bỗng có việc. Đến ngày hôm sau, ngay cả Lâm Hạo và Lâm Lan cũng muốn đi theo.

Kết quả là một đội ngũ toàn nam nhân chậm rãi đi đến nơi mà bình thường mọi người sẽ không bao giờ tới.

Ta nghĩ Lâm Lan cho dù là lúc nhỏ cũng chưa bao giờ đến nơi này. Lâm Lan luôn trưởng thành sớm, đây là điều mà Lâm Hạo đã nói.

Cũng may ta chỉ là tiểu thường dân, biết đi mua phiếu, xếp hàng……

Lâm Lan ban đầu phụng phịu, còn không ngừng lầu bầu, lãng phí thời gian…… Nhưng dù sao cũng chỉ là một hài tử, bên trong không khí náo nhiệt rất nhanh khiến cho nó thả lỏng, hưng trí bừng bừng chạy tới mua Coca, còn mua cho tiểu baby một ly nước trái cây nữa.

Bên trong những trò chơi có hệ số an toàn thấp tỷ như ngựa gỗ xoay tròn linh tinh, chúng ta đều không thấy hứng thú, tàu lượn trái lại lại hợp khẩu vị của Lâm Lan, nó hưng trí bừng bừng chạy lên chơi thử. Chúng ta đứng phía dưới nhìn gương mặt tươi cười hiếm thấy của nó, ta không khỏi cảm thán, “Nó không phải là lần đầu tiên đến đây đấy chứ!”

Không ngờ rằng Lâm Hạo lại gật đầu, “Đúng vậy……”

“……” Ta biết nó không thường đến đây, nhưng ít ra cũng phải đến được một hai lần. Ta không thể tưởng tượng thời thơ ấu của một hài tử có thể tách khỏi những nơi vui chơi này, một nơi không thể thiếu.

Lâm Hạo thản nhiên nói, “Ta bề bộn nhiều việc, ngươi lại cùng Lâm Nam đi rồi…… Bảo mẫu không phải không dẫn nó đi, nhưng nó khóc trở về nói những hài tử khác đều cũng có ba mẹ đi cùng …… Về sau, nó cũng không chịu đi nữa……”

Lòng ta cảm thấy chua xót ……

“Tốt lắm, hiện tại nó cũng còn là một hài tử mà, về sau có thể lại đến đây a!” Ta hào hứng thốt lên.

Nói xong, ta có chút hối hận, không phải rất đường đột sao? Nhưng Lâm Hạo lại cúi đầu nở nụ cười……

Lâm Nam ho nhẹ một tiếng, “Có giấy không?”

Tiểu baby vẩy nước trái cây lên quần áo của hắn.

Lâm Lan từ trên tàu lượn xuống, liền giả bộ người vừa rồi tươi cười vui vẻ không phải nó, còn quăng ra một câu, “Nhàm chán……”

“……”

Cũng may chúng ta không ai vạch trần……

Hoàn đệ nhất bách thất thập chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.