Mê Thất

Chương 52



“Các ngươi coi ta đã chết sao?” Lâm Hạo bình thản nói.

Lâm Lan lập tức thu lại vẻ cười cợt, ngoan ngoãn đứng phía sau y. Nhưng ở góc độ Lâm Hạo không nhìn thấy lén lút làm mặt quỷ.

Ta theo bản năng lùi lại về phía sau. Lâm Nam nhìn ta với biểu tình ý bảo không cần lo lắng, hỏi ta: “Mấy ngày nay thế nào?”

Ta không mở miệng, Lâm Hạo liền tiếp lời: “Đi theo ta, ta bạc đãi hắn còn không được!”

Lâm Nam như không nghe thấy, nói với ta: “Ta biết ngươi trong lòng ủy khuất. Không sao đâu, rất nhanh sẽ trôi qua thôi!”

Lâm Hạo tức giận nắm chặt tay vịn ghế dựa. Lâm Lan nhìn chúng ta với ánh mắt như sắp được xem một vở kịch hay. Nó nhất định đoán được giữa chúng ta lúc đó đại khái đã phát sinh chuyện gì.

“Tốt lắm, người cũng nhìn, A Lan mang…. của ngươi[33], mang hắn trở về!” Lâm Hạo nói.

Lâm Lan nhìn bộ dáng xem ra không hề nguyện ý, bất quá vẫn ‘nga’ một tiếng.

“Chúng ta vừa mới gặp mặt. Ca ca không cần quá đáng như vậy a!” – Lâm Nam mở miệng.

“Quá đáng? Khi các ngươi phản bội ta không phải quá đáng lắm sao?” Lâm Hạo kiềm chế tức giận.

“Nếu ca ca nói đó là phản bội thì là phản bội! Hiện tại chúng ta đều trong tay ngươi, gặp mặt thì có sao đâu? Tốt xấu ta cũng là đệ đệ của ngươi!” Lâm Nam nói.

“Không cò kè mặc cả đường sống. Trữ.Chí.Hòa, nếu ngươi không lại đây, về sau cũng đừng hòng đến đây nữa!” Lâm Hạo nói với ta.

Ta hoảng sợ, nhìn Lâm Nam, rồi vội vã bước tới bên cạnh Lâm Hạo.

“Ca ca! Ngươi đừng làm lão bà ta sợ!” Lâm Nam ngang nhiên gọi ta như vậy, không chỉ mình ta lắp bắp kinh hãi, Lâm Hạo, Lâm Lan cũng kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn. Biểu tình Lâm Hạo nhanh chóng từ kinh ngạc biến thành dữ tợn.

“Dẫn hắn trở về!”

Lâm Lan nhìn Lâm Hạo sinh khí, liền lập tức lôi ta đi!

Ngồi trong xe, Lâm Lan cười ha ha: “Thực sự thú vị, lần đầu tiên nhìn thấy lão ba lộ ra cái loại biểu tình muốn ăn thịt người này. Vị thúc thúc Lâm Nam kia thật thú vị, cố ý chọc giận hắn để làm chi!”

Ta bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt Lâm Lan mang theo tính trẻ con. Bộ dạng nó như vậy với Lâm Nam trước kia có vài phần giống nhau.

Tối, Lâm Hạo trở lại, trên mặt lộ vẻ hờ hững cười nhạt.

“Mở ngăn kéo ra, tự mình bôi lên!”

Ta hít 1 ngụm khí, biết y đang tức giận, cầu xin tha thứ chỉ vô dụng, đành phải nghe lời y lấy dược hạp ra, hy vọng lần sau có cơ hội gặp được Lâm Nam.

Lúc này đây, Lâm Hạo ngay cả khí cụ giả đều không cho ta, trực tiếp mặc ta ở trên giường giãy dụa một đêm.

Ngủ liên tục mười mấy tiếng, cái loại cảm giác tê dại ngứa ngáy trong cơ thể ấy cũng không hề tiêu tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.