Tất cả là vì lời nói của Lâm Hạo, Lâm Nam mới biến thành như vậy, mới trở nên cố chấp muốn sinh một hài tử cho riêng mình!
Ta không muốn mang thai, không muốn lặp lại sai lầm lúc trước. Hậu quả của việc thỏa hiệp chỉ có thể là tự mình nhận lấy kết cục bi thảm. Điểm này không ai có thể rõ hơn ta.
Một ý niệm trong đầu thành hình. Ta vuốt khuôn mặt Lâm Nam. Thực xin lỗi!
Buổi sáng Lâm Nam sẽ đi khai trương công ty mới rồi xử lý sự vụ. Ta và hắn ăn xong điểm tâm, giống như mọi ngày đi ra cửa lớn nhìn hắn đi làm. Chờ ô tô đen biến mất trong tầm mắt, ta xoay người lên lầu, qua loa thu dọn hành lý của bản thân, bất quá cũng chỉ là vài bộ quần áo tùy thân.
Ở trên mạng tìm kiếm tư liệu, chuyến bay về nước gần nhất là mười một giờ mười buổi sáng, hiện tại chưa đến tám giờ, đi đến sân bay cũng chỉ cần ba mươi phút. Vì phòng trường hợp ra ngoài mua sắm, Lâm Nam thường để lại trong ngăn kéo tiền mặt cố định, cùng một thẻ tín dụng. Đem thẻ tín dụng từ trong bao đầy tiền rút ra, ta bỏ bao tiền vào trong túi xách, bên trong là lượng tiền mặt lớn.
Ta từng nói với Lâm Nam không cần phải để nhiều tiền ở nhà như vậy, hắn cười nói rằng ra ngoài mua sắm không mang theo đủ tiền sao có thể an tâm, hơn nữa so với một lần để lại ít không bằng để lại nhiều.
Trên thực tế số tiền bên trong ta cũng chỉ vào siêu thị mua mấy thứ linh tinh vài lần, còn lại không hề động đến. Dù sao ở đây, ngoại trừ những nơi phải trả bằng tiền mặt, trả bằng thẻ tín dụng tiện hơn rất nhiều.
Mà ta ở nước ngoài dùng thẻ tín dụng không quen lắm, mặc dù bên trong đó trừ lúc ấy phải trả tiền viện phí cho Lâm Nam, còn lại rất nhiều tiền!
Mười phút sau, taxi ta gọi điện hẹn trước đúng như dự tính đỗ ở tại nơi cách nhà một con phố.
Khi chuẩn bị bước vào xe, trong tích tắc ta vô cùng do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở cửa bước vào. Chúng ta đều cần thời gian để suy nghĩ về bản thân, cũng muốn xác định vị trí của mình trong lòng Lâm Nam một lần nữa.
Ta…hy vọng Lâm Nam không bị Lâm Hạo ảnh hưởng, không cưỡng cầu ta……
Nhìn phong cảnh vụt qua trước mắt, ta cũng không khỏi cảm thán với cảnh vật tao nhã! Mỗi quảng trường đều được quy hoạch quy hoạch tỉ mỉ. Chỉ là, nói cho cùng quê hương mình vẫn là tốt nhất!
Ngẫu nhiên liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, ta hốt hoảng quay đầu nhìn. Chiếc xe kia rất quen!
Làm sao, làm sao có thể!
Ta gần như quên mất cách dùng tiếng Anh bảo tài xế chạy nhanh hơn nữa, một bên quay đầu quan sát chiếc xe phía sau ngày càng tới gần. Chắc chắn đó không phải là trùng hợp!
Tại ngã rẽ một con phố, chiếc xe khiến ta hãi sợ kia vượt qua trước mặt taxi. Tài xế mở cửa kính xe, miệng chửi mắng liên hồi. Mà từ bên trong chiếc xe kia đi ra rõ ràng là…… Lâm Nam!
Giữa ban ngày, dáng người cao gầy của Lâm Nam lại giống như Diêm vương giá lâm. Trong tính toán của ta, ta không hề nghĩ rằng kế hoạch của mình lại thất bại.