Ta đối với chuyện sẽ phát sinh kế tiếp vừa khuất nhục vừa sợ hãi. Nơi đó là nơi khiến ta thực sự căm hận sự tồn tại của nó. Nhưng Lâm Nam lại rất thích, hắn cố nén hạ thể cứng rắn đang khó chịu mà nhẹ nhàng dùng một ngón tay trừu sáp, sau đó ngại nó không đủ ướt cư nhiên lấy đầu lưỡi liếm lên.
“A a…… A…… Dừng tay…… Bẩn……” Ta đỏ bừng mặt.
Lâm Nam ngẩng đầu nói: “Sao có thể? Rất sạch, hay là ngươi cũng muốn bị liếm ở hậu diện?” Nói xong tiếp tục đem đầu lưỡi đi vào dò xét.
Ta bịt chặt lỗ tai, không muốn nghe âm thanh *** mỹ đang ngân nga rõ ràng trong không gian ban đêm vô cùng yên tĩnh.
Khi ta cảm giác phía dưới trở nên ẩm ướt, Lâm Nam nâng thắt lưng ta lên, bắt đầu từ tốn sáp nhập, đồng thời đem đầu ngón tay đâm vào hậu diện ta. Cảm giác hai bên đồng thời bị tiến vào khiến ta vô cùng hỗn loạn, thấp giọng rên rỉ.
Hậu diện không được bôi trơn, cho dù chỉ là ngón tay cũng rất thô ráp. Lâm Nam một bên trìu động hạ thể một bên đem đầu ngón tay vươn tới, mở tủ đầu giường lấy ra thuốc bôi trơn, mở nắp ra rồi nhét vào hậu diện ta, áp lực khiến miệng tuýp thuốc trào ra một lượng lớn chất nhầy, nương theo chất lỏng ẩm ướt, hai ngón tay không mất chút sức lực liền cắm sâu vào.
“Đừng……” Khó chịu muốn khép hai chân lại, nhưng chân sớm đã bị Lâm Nam tách ra bắt đặt tại thắt lưng hắn, ta vươn tay nắm lấy hạ thể, cũng bị hắn tùy ý đẩy ra.
“Ngoan nào! Ta không muốn trói ngươi lại đâu!” Lâm Nam giọng khàn khàn từ cổ họng nói.
Tay dừng lại, bất đắc dĩ hạ xuống. Bị trói lại sẽ càng khó chịu!
Trước sau hai huyệt khẩu đều bị kịch liệt trừu lộng. Tiền diện giống như bị áp bàn là ở bụng, nóng rát không ngừng, hậu diện lại là một mảng ẩm ướt, thuốc mỡ phỏng chừng đều bị đọng lại bên trong, rót thẳng vào ruột!
Lâm Nam tối nay vô cùng điên cuồng, lặp đi lặp lại không hề biết mệt mỏi. Rõ ràng mấy ngày nay hắn rất bận rộn nhưng vẫn còn dư thừa tinh lực làm đến mức ta ngất đi nhiều lần.
Ta mặt mũi trắng bệch nằm tại nơi đó, ko còn chút sức.
Lâm Nam thích thú nhìn hậu diện bị hắn lộng thành một màu đỏ tươi tuyệt mỹ, sau đó còn nói là muốn chụp nó lại.
Hắn quả thật lấy điện thoại di động ra. Ta kinh hãi, rồi lại nghẹn ngào, không khống chế được mà bật khóc, bị hắn đối đãi giống như một món đồ chơi, hậu diện vẫn đang cắm tuýp thuốc rỗng, trên đùi tất cả đều là dịch thể cùng thuốc bôi trơn.
Trong mắt Lâm Nam hiện lên một tia bối rối, lập tức thu hồi điện thoại, “Đừng khóc, không chụp là được!”
Giúp ta lau nước mắt, sau khi tắm rửa qua loa, Lâm Nam vứt chiếc chăn bị vò nhăn nhúm dính đầy dịch thể, sau đó lấy tấm chăn sạch bao lấy ta.
“Thực xin lỗi! Ta nhất thời không khống chế được chính mình!” Lâm Nam giải thích.