Đoán xem vì sao Lâm Hạo lại gọi đến, y muốn làm gì…… Ta cư nhiên cúp máy y như thế, liệu có xảy ra chuyện gì không?…. Vò tóc muốn loại bỏ đi mọi ý nghĩ đáng sợ đang đua nhau tràn tới…Không đâu…. Ta đã rời khỏi ***g sắt của y, giờ đang chung sống hạnh phúc với Lâm Nam…..tuyệt đối ko thể…
Tầm mắt chuyển qua chân, lại không khỏi chua xót…..
Khi Lâm Nam tiêu đầu lạn ngạch[50], Lâm Hạo gọi điện tới đây, chỉ có thể là để khiến ta nhớ đến tất cả mọi chuyện.
Giữa trưa Lâm Nam trở về, ta biết hạ nhân sẽ báo cáo với hắn chuyện có ta có điện thoại nên dứt khoát nói trước với hắn.
Lâm Nam cau mày, tay nắm chặt đôi đũa, trên trán gân xanh đều hiện ra.
“…… Ta liền lập tức cúp điện thoại……”
Nghe ta nói như vậy, vẻ mặt của Lâm Nam cũng không thể giãn ra một ít mà vẫn cứ cứng đờ, ăn cơm xong lại đến công ty.
Ta lo lắng cơ thể hắn xảy ra vấn đề, có điều gì đó không ổn, nhưng nói đi cũng phải nói lại, bản thân mình còn lo xong chưa, làm sao còn đủ sức lo cho hắn! Lâm Hạo không đến quấy rầy, Lâm Nam thế nào cũng sẽ không nói với ta.
Liên tiếp hơn mười ngày, Lâm Nam không ngừng làm việc, gần như không nghỉ ngơi. Cho dù về nhà cũng là tay ôm máy tính.
Ta cuối cùng nói: “A Nam, ngươi nghỉ ngơi chút đi. Nếu cứ như vậy, cơ thể ngươi sẽ không chịu nổi nữa. Hơn nữa, công việc chỉ là thứ yếu, trước kia chúng ta như vậy cũng ổn mà. Bằng không, ngươi không cần đấu với Lâm Hạo, hắn dù sao cũng là ca ca ngươi. Chúng ta hãy đến một thành phố nhỏ hưởng cuộc sống bình yên đi……”
Còn chưa dứt lời, Lâm Nam đã phẫn nộ nói: “Ngươi làm sao biết? Có phải ca ca đã nói gì với ngươi hay không? Ngươi còn nói dối là đã lập tức cúp máy!”
“Không có, đó là ta đoán! Mọi chuyện không phải đã rõ ràng rồi sao!” Ta nói.
Ta tưởng rằng nói như vậy Lâm Nam sẽ bình tĩnh trở lại, ai ngờ hắn càng tức giận hơn: “Ngươi bảo ta dừng tay, ngươi muốn giúp ca ca như vậy sao? Ngươi không phải thấy ta như vậy nên hối hận vì đã đi với ta đấy chứ!”
Biết Lâm Nam chỉ là mất đi khống chế, lời nói của hắn ta không nên để trong lòng, nhưng ta kiềm chế không được đánh hắn một bạt tai: “A Nam, ngươi nói như vậy không chỉ vũ nhục ta, vũ nhục tình cảm của chúng ta, mà còn vũ nhục chính ngươi!”
Lâm Nam đang giống như con thú cô độc lập tức trở nên ôn thuận: “Ta… ta không có ý đó. Chỉ là ca ca dồn ép quá nhanh, kế hoạch ban đầu trở nên rối loạn, may mắn ta còn có tài sản phụ thân để lại. Hiện tại là thời khắc mấu chốt, ta lại nghe ngươi nói ca ca gọi điện tới, trong lòng liền……”
“Ta biết! Nhưng ngươi cứ như vậy, cơ thể làm sao chịu được! Chúng ta giống như trước sống cuộc sống bình thản được không? Số tiền ngươi hiện tại có cũng đủ để chúng ta có cuộc sống yên ổn ở thành phố này rồi. Muốn nhiều tiền như vậy có để làm gì chứ……”
Ta vội vàng nói. Nếu thoát khỏi cuộc sống này, có phải tất cả sẽ trở lại như xưa hay không!
Lâm Nam cắt ngang lời nói của ta: “Ngươi không cần nói nhiều, ta sẽ không thua ca ca!” Gạt cánh tay của ta đang nắm lấy hắn, Lâm Nam đi thẳng vào thư phòng rồi đóng cửa lại.
Nhìn bóng dáng hắn càng lúc càng xa, ta biết hắn sẽ không theo ta rời khỏi nơi này.