“Thế nào rồi? Thương tâm a? Vì sắp phải giết chết hài tử đó?” Lâm Hạo nắm lấy tóc ta, động tác thô bạo nhưng khí lực không lớn.
Ta cau mày, tùy ý Lâm Hạo khống chế đầu ta, “…… Là……” Ta càng lúc càng trở nên chật vật, cuộc đời giống như kiếp bèo trôi. Đến khi nào ta mới có thể tự quyết định làm những điều mình muốn?
Kế tiếp, Lâm Hạo khiến ta chết lặng, chỉ có thể giương mắt nhìn. Y vuốt đầu ta, bế ta đặt lên đùi hắn, tay xoa xoa bụng ta: “Ta biết ngươi rất khổ sở, bất quá ngươi không thể ở bên ta mà lại mang thai hài tử của người khác…… Nhìn xem, chúng ta đã có A Lan. Nó là một hài tử tốt, rất giống ta. Khi ngươi bỏ đi, mỗi lần nhìn thấy nó ta đều cảm kích ngươi đã sinh hạ nó, nhưng sau đó ta càng hận ngươi. Có A Lan rồi mà ngươi vẫn muốn cùng Lâm Nam bỏ trốn……”
Cảm kích ta? Sai lầm rồi. Khi đó ngươi chỉ là tò mò a. Bỏ trốn? Có lẽ dùng từ đào vong[56] để hình dung thì càng thích hợp hơn.
“…… Nếu ngươi thích hài tử, phá nó đi, sau đó chúng ta sinh một đứa nữa, ngươi sẽ quên đi đứa này……” Lâm Hạo thanh âm rất ôn nhu, nội dung lại khiến người ta hoàn toàn chết lặng….
Nếu hài tử này là của Lâm Hạo, ta nhất định không do dự phá bỏ…… Vì không muốn Lâm Hạo tiếp tục hiểu lầm, ta nói: “Không, không cần……”
Bàn tay Lâm Hạo vuốt bụng ta dừng lại, cúi người bên cạnh lỗ tai ta nói: “Là không cần phá bỏ, hay là không cần mang thai đứa con ta?”
Bất kệ cái nào cũng đều khiến ta khó trả lời. Ngay cả hài tử trong bụng, ta cũng chưa thể xác định tâm ý chính mình. Ta chỉ muốn một cuộc sống bình thường như bao người khác.
“Biết không? Lâm Nam hắn không cần ngươi!” Lâm Hạo cười nói.
Ta không tin trắc mục[57] nhìn hắn: “Gạt người!”
“Gạt người? Ngươi có thể hỏi hắn. Chỉ cần hắn chịu vứt bỏ công ty cổ phần của gia đình ta và công ty hiện tại, ta sẽ để ngươi đi. Ngươi đoán kết quả thế nào?” Lâm Hạo chậm rãi nói, muốn ta nghe rõ từng chữ, từng chữ một.
“Kết quả……”
“Hắn cự tuyệt …… Thậm chí hắn đã biết ngươi có hài tử hắn!”
“Không thể nào!” Ta từ trong lòng y giãy ra, nhảy xuống đất: “A Nam không thể cự tuyệt!” Ta không tin Lâm Nam làm như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới.
“Trong thế giới này không có gì là không thể!” Lâm Hạo nói: “Ngươi cảm thấy nó sẽ vì ngươi mà vứt bỏ tài sản sao?”
Ngay cả Lâm Nam cũng không làm được. Lâm Hạo nói cho ta biết, sau đó cười nhạo.
Lâm Hạo đứng lên thong thả đi đến bên giường, nhìn bầu trời quang đãng sau cơn mưa bên ngoài cửa sổ, “Khi ta bệnh nặng, ta lập tức viết di chúc. Một phần là của Lâm Lan, một phần là cho ngươi. Nếu ta chết, ngươi không chỉ có được tự do, mà còn là chủ nhân của nơi này…… Đương nhiên, kỳ thật ta càng muốn được chết cùng ngươi……”
“Gạt người, hết thảy đều là ngươi sắp đặt, ngươi muốn ta rời khỏi A Nam!” Nước mắt chảy dài trên mặt. Lâm Nam sẽ không làm như vậy, ngươi cũng sẽ không!
“Tin hay không tùy ngươi thôi. Lâm Nam quả thật cự tuyệt! Ta thậm chí có thể thay ngươi gọi điện thoại hỏi hắn. Về phần di chúc, hiện tại vẫn còn hữu hiệu như cũ! Ngươi là bạn lữ [58]của ta, đó là những thứ ngươi đáng được hưởng!”
Che lỗ tai. Không nghe cũng không thèm nghĩ nữa! Lâm Hạo không cần phải nói như vậy, hiện tại người nói không phải y!
Nhìn không được biểu tình Lâm Hạo, y quay lưng với ta, nhưng thanh âm y trầm thấp xuyên thấu màng tai của ta. Khi y quay đầu lại, trên mặt là vẻ mặt kiêu căng: “Ngươi nếu không tin, coi như không nghe thấy cũng được.”