Mẹ Thược Dược

Chương 1



(Văn án)

 

Sau khi mẹ ly hôn, bà trở thành người phụ nữ chua ngoa nhất trong làng.

 

Bà thường mắng tôi: "Nếu không phải vì phải nuôi con, mẹ đã sớm tái hôn với người giàu rồi."

 

Người trong làng thì thầm bàn tán sau lưng: "Không lấy được chồng thì lấy con gái ra làm cái cớ."

 

Bố tôi thì càng chế giễu: "Với tính khí như pháo nổ của mẹ mày, lại còn không sinh được con trai, chỉ có những người đàn ông không cưới được vợ mới muốn lấy bà ta."

 

Sau này, thực sự có một ông chủ nhỏ muốn cưới mẹ tôi.

 

Bố tôi lại hối hận: "Ngọc Phân, chúng ta tái hôn đi, cả gia đình cùng sống tốt với nhau."

 

01

 

Lúc bảy tuổi, bố tôi cặp với một người phụ nữ trong thành phố.

 

Mẹ phát hiện ra và muốn ly hôn.

 

Hai bên gia đình ngồi lại với nhau để thương lượng.

 

Bà nội ước gì có thể đánh trống khua chiêng ăn mừng: "Coi như mày có tự trọng, bao nhiêu năm không sinh được con trai, sớm nên cút khỏi nhà tao rồi."

 

"Nhưng không thể mang Bé Bê đi được."

 

Bố tôi cuống lên: "Mang đi để làm gì? Tiểu Phương không giúp nuôi đâu."

 

Tiểu Phương chính là người phụ nữ thành phố đó.

 

Bà nội trợn mắt nhìn bố: "Mày biết cái gì, nuôi một đứa con gái tốn bao nhiêu tiền? Đến lúc nó tốt nghiệp trung học thì có thể đi làm, kết hôn còn có thể lấy được một khoản tiền cưới, mày không lỗ đâu."

 

Cô của tôi thì khẽ khuyên mẹ: "Không mang con đi là tốt nhất, chị tái hôn cũng dễ dàng hơn. Chị chưa tới ba mươi, còn sợ không lấy được người tốt sao?"

 

Mẹ lạnh lùng đáp: "Dựa vào gì mà con của tôi sinh ra, cuối cùng lại để họ lấy tiền cưới?"

 

"Lợi ích đó tôi không được hưởng sao?"

 

"Nếu không để Bé Bê đi theo tôi, tôi sẽ không ký giấy ly hôn, anh cũng đừng hòng cưới được người phụ nữ kia. Xem ai kiên nhẫn hơn."

 

Lúc đó ở nông thôn, ly hôn phần lớn tự thương lượng.

 

Con cái mặc định thuộc về phía đàn ông.

 

Trừ khi bên đàn ông đồng ý buông tay, nếu không bên phụ nữ không thể mang con đi.

 

Tôi như một món đồ bị kéo qua kéo lại.

 

Cuối cùng, bố tôi vì muốn nhanh chóng trở thành người thành phố, đã nhượng bộ.

 

Tôi bước tới bên mẹ, khẽ gọi: "Mẹ..."

 

Mẹ trừng mắt nhìn tôi: "Gọi hồn à?"

 

"Dẫn theo mày, cái của nợ này, sau này mẹ đừng mong tái hôn với người tốt."

 

Bố tôi đồng ý không phải chu cấp phí nuôi dưỡng, nhưng cậu mợ đã tranh được cho chúng tôi căn nhà cũ.

 

Một căn nhà làm bằng bùn vàng, mái rạ, mỗi khi mưa thì dột tứ phía, phòng phía tây đã sập một nửa, nhiều năm rồi không ai ở.

 

Bà nội chế giễu chúng tôi: "Là tôi và Thanh Sơn rộng lượng mới để lại căn nhà này cho các người. Nhìn những người phụ nữ ly hôn trong làng xem, ai mà không ra đi với hai bàn tay trắng?"

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

"Phải biết ơn chúng tôi vì ơn huệ lớn lao này."

 

Tối đó, bà đã đóng gói đồ đạc của tôi và mẹ rồi đuổi ra ngoài.



 

Trời mưa, con đường làng lầy lội.

 

Mở cửa nhà cũ, mùi ẩm mốc tràn ngập.

 

Một đàn chim không biết tên bay ra, lướt qua mặt tôi, khiến tôi hét lên.

 

Tôi nắm lấy áo cậu, khẽ hỏi: "Cậu ơi, con và mẹ có thể về nhà cậu ở không?"

 

02

 

Căn nhà hiện tại của cậu là do ông ngoại xây khi còn sống.

 


Lúc đó mẹ còn dùng tiền riêng để giúp đỡ.

 

Nhà có hai tầng, tổng cộng bốn phòng ngủ.

 

Tôi vẫn nhớ khi còn nhỏ, ông ngoại bế tôi, chỉ vào phòng phía đông trên lầu hai và nói: "Bé Bê, phòng đó là dành cho con."

 

Cho đến khi ông ngoại qua đời nửa năm trước, mỗi lần tôi và mẹ về đều ở phòng đó.

 

Cậu chưa kịp trả lời, mợ đã vội nói: "Mấy hôm trước chị họ con đòi ngủ một mình, nên phòng phía đông đã để cho nó."

 

"Không sao, để nó ngủ chung với chị hai vài ngày."

 

Lúc đó tôi chưa hiểu ý người lớn, chỉ mong thoát khỏi căn nhà cũ đáng sợ, dù chỉ ba năm ngày cũng được.

 

Nhưng mẹ đã thay đổi sắc mặt.

 

Mắt bà có một lớp hơi nước mỏng, đẩy tôi một cái mạnh: "Còn chê đông chê tây, mày tưởng mẹ muốn dẫn mày, cái của nợ này theo sao?"

 

"Nếu mày không muốn theo mẹ, thì về với bố mày đi."

 

Bà đẩy mạnh, tôi bước hụt, chân rơi vào vũng bùn dưới mái hiên.

 

Mùa đông lạnh giá, nước và bùn ngập lên.

 

Chân lạnh, lòng cũng lạnh.

 

Tôi không hiểu mình đã làm gì sai mà lại bị ghét bỏ đến vậy.

 

Trong cơn buồn bã, tôi quay lưng chạy đi.

 

Cậu mợ gọi tôi dừng lại, mẹ tức giận nói: "Đừng lo cho nó."

 

Tôi quay lại nhìn.

 

Điện trong nhà cũ đã hỏng, chỉ có chút ánh sáng từ cửa sổ nhà bên chiếu vào khoảng không nhỏ trước cửa.

 

Bóng tối lờ mờ, mẹ quay lưng về phía cậu mợ, lưng thẳng nhưng run rẩy nhẹ như không kiềm chế được.

 

Tôi lập tức nguôi giận.

 

Chạy về ôm lấy cánh tay mẹ, nghẹn ngào không ngừng: "Mẹ, con ở đây với mẹ, mẹ đừng khóc nữa."

 

Mẹ tát nhẹ vào sau đầu tôi: "Im miệng, ai khóc?"

 

"Mẹ ly hôn với cái thằng đàn ông tồi đó, mẹ vui mừng còn không hết, sao mà khóc!"

 

Cậu giúp sửa lại điện.

 

Trong căn nhà tồi tàn cuối cùng cũng có ánh sáng.

 

Ánh sáng yếu ớt chiếu lên nếp nhăn nơi khóe mắt cậu, cậu khẽ nói: "Chị Ngọc Phân, vợ em tính tình là vậy."

 

"Mày tạm ở đây trước, để cậu về nói chuyện với bà, rồi chuyển qua nhà cậu ở."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.