Sáng hôm sau mặt trời còn chưa mọc, cô đã rời giường.
Lúc đi rửa mặt, cô nghe thấy mọi người bàn tán, “Nữ yêu quái đó đêm qua náo loạn cả nhà ăn.”
Nữ yêu quái, tất nhiên là nói Phàn Hi.
Cô nhướng mày, coi như là lời khen.
“Hôm qua nửa đêm vẫn còn có người tắm rửa, đến ba giờ sáng mới yên tĩnh.”
“Kỳ lạ, người nào ưa sạch sẽ vậy chứ?”
“Cái gì mà sạch sẽ, có mà xuân tâm rạo rực, không ngủ được thì có.”
Những lời này thoảng qua tai Phàn Hi, cô đi đến cạnh bồn rửa mặt, vặn vòi nước, hất một ít lên mặt.
Nghe thấy tiếng động, mấy nữ binh quay đầu lại. Vừa rồi bọn họ bàn tán hăng say, giờ nhìn thấy cô lập tức im lặng, ánh mắt nhìn cô có phần đố kỵ.
Barbara vốn chướng mắt cô, lần trước cô khiến cô ta mất mặt ở nhà ăn, khó khăn lắm hôm qua Barbara mới có cơ hội thể hiện, coi như là lấy lại hình tượng của mình. Ai ngờ Phàn Hi xuất hiện giữa chừng, cướp mất hào quang của cô ta. Cục tức này, cô ta nuốt không trôi.
Nếu chỉ có hai người, Barbara đành phải nhịn, nhưng giờ có cả đám người xung quanh, khiến cô ta vô cùng tự tin.
Barbara ném khăn mặt vào chậu, hung hăng đi đến trước mặt Phàn Hi, nói, “Phàn Hi, cô đừng quá kiêu ngạo.”
Phàn Hi không để ý đến cô ta, tiếp tục đánh răng rửa mắt, chẳng buồn liếc một cái.
Bị tảng lờ, Barbara tức giận thò tay vặn vòi nước, rồi lấy tay chặn lại, khiến nước bắn mạnh vào mặt Phàn Hi, cô ta quát, “Loại đàn bà dâm loạn câu dẫn đàn ông.”
Phàn Hi đứng thẳng dậy, nhìn Barbara.
Barbara cười lạnh, “Nhìn cái gì, không phải cô thích ngủ với đàn ông lắm sao?”
Phàn Hi nhếch môi, tạo thành đường cong như trăng lưỡi liềm, lạnh lẽo vô tình. Nụ cười của cô rất đẹp, nhưng lại xen lẫn một tia hiểm ác.
“Barbara.”
Nghe cô gọi tên mình, Barbara lạnh toát sống lưng, nhưng cô ta vẫn tỏ vẻ hung hăng, “Tôi nói sai à?”
Đôi mắt đen sắc bén, cô tiến về phía trước một bước, Barbara vô thức lùi lại phía sau. Phàn Hi nhìn thẳng vào mắt cô ta, nhả từng chữ, “Cho dù là vậy, thì cô lấy cái gì để đấu với tôi?”
Một câu, vô cùng đơn giản nhưng thành công đánh vỡ vòng bảo vệ, khiến Barbara lạnh toát người. Barbara nhận ra, khí chất của cô gái này, vốn là tự có, không phải mượn từ bên ngoài.
***
Ngày thứ 56 kể từ khi tới Afghanistan, vết thương trên người Phàn Hi cũng khép miệng, cô đã có thể đi làm nhiệm vụ cùng mọi người.
Nhiệm vụ lần này, là đến một thôn nhỏ tên là Fazat ở phía Bắc quận Kang, xây dựng trường học, và một trạm y tế tạm thời. Đội trưởng vẫn là Mark, chỉ có điều trong đội lần này có thêm hai người, Niels phụ trách khoa học kỹ thuật, và Frank phụ trách y thuật.
Mặt trời chiếu qua đỉnh đầu, nóng tới bỏng rát, phóng tầm mắt ra xa, tứ phía đều là cát vàng mênh mông.
Vì nắng nóng, Phàn Hi cuốn kín từ đầu đến chân, còn đeo cả kính râm, không để lộ một mảng da thịt nào.
Mark thấy vậy liền trêu cô, “Cô nói xem, cô là một đại minh tinh, không ở trong nước hưởng thụ, lại chạy tới đây làm gì?”
Phàn Hi liếc anh ta một cái, “Tìm đàn ông.”
Frank nghe thấy, liền chạy tới bên cạnh, chẳng biết xấu hổ mà nói, “Tìm tôi này.”
Mark đạp cho anh ta một cái, “Tính theo thứ tự trước sau thì còn lâu mới tới cậu, cút sang một bên.”
Niels ho khan một tiếng, liếc qua hai nam một nữ kia, nghiêm túc nhắc nhở, “Giờ là giờ làm việc.”
Phàn Hi nhìn anh, áo ba lỗ trên người anh bị mồ hôi thấm ướt đẫm, dính chặt vào cơ thể, cơ bụng mờ mờ dưới lớp áo mỏng. Ánh mắt cô trượt xuống dưới, phía trước có một bộ phận hơi nổi lên, tuy không rõ ràng nhưng cũng khiến người khác liên tưởng bậy bạ, phía sau là bờ mông săn chắc, quần của bộ đội tương đối chật, vì vậy chỉ cần cử động nhẹ, cũng có thể thấy được đường cong trên cơ thế. Trên đùi buộc báng súng màu đen, vô cùng cường tráng mạnh mẽ.
Cô liếm môi, miệng cô đột nhiên trở nên khô khốc, không biết là do nắng nóng, hay là hình ảnh đang lóe lên trong đầu.
Thấy cô ngẩn người, Frank liền hỏi, “Nhìn gì thế?”
Cô không đáp, vươn tay ra, “Thuốc.”
Frank rút một điếu đưa cho cô.
Cô đưa tay nhận, không thèm liếc anh ta lấy một cái.
Phàn Hi châm lửa, nhả một ngụm khói, khói thuốc bị gió thổi tản ra, ánh mắt của cô vẫn dán chặt trên người Niels, nhất cử nhất động của anh trong mắt cô đều vô cùng hấp dẫn.
Phàn Hi hít thêm một hơi nữa rồi ném điếu thuốc đi, đứng dậy đi đến cạnh Niels. Cô đặt tay lên vai anh, ghé sát vào tai nói nhỏ.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Niels lập tức thay đổi. Anh mím môi im lặng, nhanh chóng trở lại vẻ bình thường, như thể vừa rồi giữa hai người chẳng xảy ra chuyện gì.
Frank và Mark nhìn thấy, không khỏi tò mò liền hỏi, “Cô ấy nói gì thế?”
Niels thấp giọng, “Đừng có nhiều chuyện, làm việc đi.”
Không được thỏa mãn trí tò mò, một người kêu lên, “Nhất định là có gian tình.”
Người kia phụ họa theo, “Đúng đấy.”
Niels không để ý đến bọn họ, cúi đầu làm việc.
Không moi được tin, hai người kia liếc nhau, xoa xoa mũi rồi rời đi chỗ khác.
Niels ngồi trước màn hình máy tính, ánh mắt lơ đãng nhìn tàn thuốc Phàn Hi ném ở dưới đất, trên đó còn dính son môi của cô. Đôi mắt xanh lục đột nhiên trầm xuống.
Cô nói, tôi ướt, là vì anh.
Từng chữ trong câu nói của cô, đều đang khiêu khích giới hạn tự chủ của anh.
***
Muốn xây dựng nhà cửa ở sa mạc cũng không hề dễ dàng. Đầu tiên phải kiểm tra xem có nước ngầm hay không, sau đó phải xem sức gió, còn có phương hướng lưu động của cát, tất cả những điều này đều thuộc về kỹ thuật, là nhiệm vụ của Niels. Những người khác đều làm việc dưới sự chỉ đạo của anh.
Ngoài người Đức thì còn có người bản xứ cùng làm việc, Mark nói, những thứ này đều là chống lại Taliban.
Phàn Hi hỏi, “Các anh giúp bọn họ xây dựng trường học bệnh viện miễn phí, tại sao Taliban lại tấn công các anh?”
Mark nói, “Vì bọn chúng không thích chúng tôi.”
“Vì sao?”
Mark không biết giải thích thế nào, liền để cho Frank trả lời.
Frank nói, “Bởi vì tín ngưỡng.”
Đạo Hồi, Đạo Do Thái và Đạo Cơ Đốc là ba giáo phái lớn trên thế giới, bắt đầu từ Thập Tự Chinh 1000 năm trước cho tới bây giờ vẫn luôn như nước với lửa. Tiêu diệt Đạo Do Thái và Đạo Cơ Đốc thì Đạo Hồi sẽ là giáo phái lớn duy nhất, tuy rằng đây chỉ là giấc mộng của những người theo đạo nhưng cũng vì thế mà thấy được dã tâm và tham vọng của họ. Nhưng khi người phương Tây nhúng tay vào, ví dụ như xây dựng trường học, truyền bá bình đẳng giới, đã đi ngược lại với truyền thống và tín ngưỡng trước nay của họ. Đối với những người theo chủ nghĩa tôn giáo cực đoan, đây là một loại xâm lược tinh thần kinh khủng, vì vậy chiến tranh hết sức căng thẳng.
“Bọn họ chiến đấu vì tín ngưỡng, còn người Đức các anh là vì cái gì?”
Bị Phàn Hi nói trúng tim đen, Frank thở dài, “Là do người Đức chúng tôi ăn no rửng mỡ, làm mấy chuyện hao người tốn của ngu xuẩn.”
“Vậy sao anh vẫn đến đây?”
“Tôi đến là vì muốn xem, chính phủ nước chúng tôi ngu ngốc đến mức nào.”
“...”
***
Hơn hai tuần sau, cuối cùng cũng xây xong trường học, người vui vẻ nhất chính là mấy đứa bé bản xứ. Vì ở đây con gái không được đi học, Phàn Hi và Namyan đành bất chấp nguy hiểm, đến từng nhà để thuyết phục.
Ngoại trừ Hội Chữ thập đỏ, còn có một tổ chức nữa ở địa phương, là Liên minh phụ nữ Mazar-Sharif, trợ giúp những phụ nữ bị bạo hành. Người phụ trách là một người đàn ông trung niên, tên là Khan, và phụ tá của ông ta là Sally, hai người họ đến từ Pakistan, đều là thành viên của một tổ chức từ thiện thế giới, giờ hai người hoạt động một mình ở đây.
Nhờ có sự giúp đỡ của hai người họ, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn, ít nhất là không còn trở ngại về ngôn ngữ nữa.
Sally nói cho Phàn Hi và Namyan biết, ở cái thôn nhỏ này đã từng phát sinh vài cuộc chiến quy mô nhỏ, đã bị dập tắt, Taliban không chết cũng bị đuổi đi, nhưng nguy hiểm ở đâu cũng có, các cô nhìn mấy người đàn ông kia, dù già hay trẻ, một giây trước còn là một người dân bình thường, một giây sau cũng có thể trở thành phần tử khủng bố.
Nhưng điều Phàn Hi sợ là mấy đứa nhỏ ở đây, lúc nào cũng hoạt bát ồn ào, khiến cô thấy đau đầu.
Tuy rằng không phải đóng học phí, thậm chí còn được phát đồ dùng học tập, nhưng đại đa số gia đình không muốn cho con đi học. Hỏi thăm một hồi mới biết, hóa ra bọn họ bị Taliban uy hiếp, nếu dám đưa con đến trường, chúng sẽ dùng súng máy bắn nát nhà cửa bọn họ.
So với Namyan dốc sức thuyết phục, Phàn Hi yên tĩnh hơn nhiều, cô im lặng ngồi xem một bên, không nói một lời. Tuy không có phần tử khủng bố ở đây, nhưng ám ảnh trong lòng bọn họ không thể biến mất, muốn thuyết phục mấy người này thay đổi tư tưởng, còn khó hơn lên trời. Cô đã nhìn thấu vấn đề, nên không dư hơi để nói mấy câu thừa thãi.
Phàn Hi ngồi một lúc, cơn nghiện thuốc lá lại xuất hiện, cô liền đứng dậy đi ra ngoài cửa hút thuốc.
Cô kéo khăn che mặt xuống, để lộ mái tóc đen dài, rút một điếu thuốc ngậm vào miệng. Cô ngửa đầu thở dài, nhìn nơi sa mạc hoang vu này, khẽ chửi thầm một tiếng. Đúng là cô ăn no rỗi việc, chạy đến nơi này chịu khổ cực, khi ở trong nước, cho dù cô không còn là nữ thần quốc dân nổi tiếng, thì cũng có thể làm một bà chủ giàu có.
Cô cúi đầu, phát hiện thấy hai cô bé đứng cách đó không xa, hai mắt mở to, rụt rè nhìn bật lửa zippo trong tay cô.
Cô vẫy vẫy tay, hỏi, “Thích à?”
Một trong hai đứa bé gật đầu.
Cô thò tay ra, “Vậy chị cho này.”
Đứa bé nhỏ hơn đưa tay định nhận thì bị chị nó kéo lại, nhìn Phàn Hi bằng ánh mắt cảnh giác.
Phàn Hi không để ý nữa, hút xong điếu thuốc liền ném cái bật lửa về phía hai đứa bé, xoay người rời đi. Ai ngờ đi được vài bước, sau lưng truyền đến tiếng nói chuyện, còn có tiếng giẫm đạp, cô vô thức quay đầu nhìn.
Chỉ thấy cái bật lửa bị đứa lớn hơn giẫm lên, một nửa vùi trong cát.
Cô cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, xoay người khoanh tay trước ngực, nhìn từ trên cao xuống, nói, “Các em cảm thấy chị là người xấu sao?”
Hai đứa bé nghe không hiểu, đứa bé lớn kéo đứa em, nhìn cô đề phòng.
Phàn Hi thấy thú vị, kéo khăn che mặt xuống, tiến đến gần hai đứa nhỏ, hỏi, “Hai đứa mấy tuổi rồi? Đã đi học chưa?”
Đứa bé lớn hét gì đó, cô nghe không hiểu, nên không chú ý.
Đột nhiên, đứa bé đó quát một tiếng, đưa tay ném gì đó về phía cô. Phàn Hi giật mình, ban đầu cô tưởng là cát, nhưng lại có một mùi hương xộc đến, giống như hương liệu. Mùi vị quá nồng, thu hút côn trùng trên sa mạc, bên tai cô truyền đến tiếng côn trùng kêu, như có con gì đó chích vào mặt cô một cái. Cô quơ quơ tay, kéo khăn che mặt, quay người trở lại phòng.
Namyan thấy cô liền hỏi, “Cô đi đâu thế?”
Phàn Hi bình tĩnh đáp, “Hút thuốc.”
Bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng hai người cũng về tới trường học, có lẽ do quá nắng, Phàn Hi hơi chóng mặt, liền tìm chỗ râm tránh nắng. Cô kéo khăn che, lấy tay quạt quạt, quạt mấy cái, tiếng vo ve lại xuất hiện. Đuổi mãi không hết, cô đành đứng dậy tìm chỗ khác.
Mark thấy vậy, cười cười, “Cô đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Phàn Hi liếc anh ta một cái, hỏi, “Niels đâu rồi?”
“Tôi đã hiểu thế nào là một ngày không thấy, tựa xa cách ba thu rồi.”
Cô nhíu mày, “Tôi có việc cần nói.”
Thấy cô không vui, Mark vội nói, “Anh ấy ở dưới sườn núi.”
“Cảm ơn.” Cô xoay người rời đi.
Niels đang thăm dò vị trí mạch nước ngầm, đột nhiên một mùi hương len lỏi vào khứu giác, anh quay lại thấy Phàn Hi đang đứng đó.
“Tôi phải về rồi.” Cô nói.
Anh lơ đãng nói, “Về đâu?”
“Về căn cứ.”
“Bây giờ đang rất bận.”
“Tôi không đợi được.”
Niels không để ý đến cô.
Đầu cô càng lúc càng choáng váng, cô cắn răng, tiến lên túm chặt lấy thắt lưng anh, nói, “Đưa tôi về căn cứ.”
Niels tưởng cô cố ý gây sự, hất tay cô ra, lực đẩy của anh không lớn, ai ngờ hai chân Phàn Hi mềm nhũn, bị anh hất ngã ra phía sau. “Bộp” một tiếng, trán cô đập vào thành giếng, lập tức ngất xỉu.