Mark không kiên nhẫn liền nói, “Nói vớ vẩn. Chúng tôi là quân nhân, không thể rời súng được.”
Khan tỏ ra khó xử, “Như vậy không ổn lắm. Giống như không tôn trọng.”
Mark định tiếp lời, không ngờ Niels ra lệnh, “Tháo băng đạn, để súng ở ngoài.”
Mark chẳng phục ai, chỉ có Niels nói gì anh ta liền nghe nấy, nếu lão đại đã lên tiếng, anh ta cũng không còn gì để nói.
Hai người cởi súng máy, thu băng đạn, chuẩn bị đi vào, lại bị Khan ngăn lại.
“Lại làm sao nữa đây?”
Vẻ mặt Khan khó xử, “Có thể cởi giày được không?”
Mark không kiềm chế được nữa, “Con mẹ nó chứ, sao lắm yêu cầu thế?”
Niels không nói gì, cúi xuống cởi giày trước.
Mark không còn cách nào, đành cởi giày, vừa cởi vừa lẩm bẩm, “Cũng chẳng phải đến gặp Lạt ma Tây Tạng, chẳng biết có cần ba lạy chín dập đầu không nữa.”
“...”
Khan vén tấm rèm đi vào trong.
Sau khi đi vào nhà, không gian cảm giác rộng hơn nhiều, có điều cấu trúc vô cùng đơn giản thô sơ. Cửa sổ không có kính, cửa ra vào không có cánh, tất cả đều dùng rèm vải thay thế. Trong nhà cũng chẳng có đồ đạc gì mấy, chỉ có một tấm thảm Ba Tư và mấy tấm nệm.
Một ông già mặc áo dài đội mũ ngồi trên thảm, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không thể đoán được tuổi của ông ta, chỉ thấy trên mặt ông ta có nhiều nếp nhăn, râu ria cũng đã bạc trắng. Thấy có tiếng động, Jammy mở mắt, nhìn đám người mới tới, rồi nói một câu bằng tiếng Pashto.
Phàn Hi và Mark đều không hiểu, chỉ có Niels đáp lại.
Jammy lập tức kinh ngạc, “Anh biết tiếng của chúng tôi sao?”
Niels gật đầu, “Tôi biết một chút.”
“Ai dạy anh thế?” Ông ta đưa mắt nhìn Khan, Khan vội lắc đầu.
Niels nói, “Là tôi tự học.”
Jammy híp mắt lại, vươn tay chỉ vào vị trí đối diện, “Trí giả [1], mời ngồi.”
[1] Trí giả: chỉ những người có trình độ học vấn uyên thâm, hiểu biết sâu rộng.
Mark thấy vậy liền lẩm bẩm, “Không thể tin được, anh ấy có thể ngồi, còn chúng ta phải đứng sao?”
Khan nghe được nhưng không dám phiên dịch.
Niels ngồi khoanh chân đối diện với Jammy.
Trưởng thôn Jammy vẫy tay, hai đứa cậu bé khoảng mười mấy tuổi đi tới. Hai cậu bé mặc đồ khá giống Jammy, một đứa xách ấm đồng, một đứa bưng khay, chiều cao và khuôn mặt không khác nhau mấy, có vẻ như là anh em.
Trên khay chỉ có một cái cốc, sau khi rót nước trà thì đưa cho Niels.
Jammy giới thiệu, “Đây là hai đứa con trai của tôi.”
Niels gật nhẹ đầu.
Anh uống một ngụm trà, rồi nói với trưởng thôn, “Tôi muốn giao dịch với ông.”
“Giao dịch cái gì?”
Niels nói, “Binh sĩ chúng tôi có một khoản kinh phí, có thể dùng nó giúp người trong thôn này xây dựng trường học, bệnh viện, sửa đường sá, xây cầu. Chúng ta có thể hợp tác.”
Trưởng thôn từ chối, “Chúng tôi không cần sự trợ giúp của các anh.”
Niels không đổi sắc mặt, “Vì sao?”
Trưởng thôn xoa xoa tấm thảm, không đáp lời.
Niels thận trọng nói, “Bởi vì ông e ngại Taliban?”
Vừa nhắc tới cái tên kia, khuôn mặt của trưởng thôn lập tức biến sắc, hai tay nắm chặt, không nói một lời.
Niels tiếp tục thăm dò, “Khu vực này đã nằm trong sự kiểm soát của quân đội Đức, mà quân đội Mỹ cũng ở gần đây, nếu Taliban dám ngóc đầu trở lại, chúng tôi có thể đảm bảo an toàn cho thôn này.”
Trưởng thôn liền nói, “Không.”
Niels cúi đầu uống trà, ngầm suy đoán ý định của đối phương. Anh chưa từng làm việc gì mà không nắm chắc kết quả, trước khi đến đây, anh đã từng tìm hiểu quốc gia này và người dân nơi đây. Bọn họ tuy nghèo đói, nhưng chính sự thiếu thốn vật chất khiến bọn họ có một tinh thần vô cùng mạnh mẽ và kiêu ngạo.
Anh trầm mặc một hồi, lại mở miệng, giọng nói vô cùng nghiêm túc, “Tôi nghĩ ông biết, người dân ở đây có được cuộc sống bình yên là nhờ sự bảo vệ của chúng tôi, một khi quân đội Đức rút khỏi đây, hậu quả sẽ thế nào?”
Hậu quả sẽ thế nào? Chính là đám Taliban sẽ lại xâm chiếm, cuộc sống của người dân sẽ bị bọn chúng đe dọa.
Anh nói trúng tim đen, khiến trưởng thôn không thể đáp lại.
Niels nắm trúng thời cơ, đưa ra đề nghị, “Hợp tác như tôi vừa nói, không chỉ dừng lại ở xây dựng trường học bệnh viện, mà còn có thể tiến xa hơn.”
Jammy liền hỏi, “Là sao?”
Niels theo dõi từng thay đổi trên khuôn mặt ông ta, nói, “Tập hợp đàn ông khỏe mạnh trong thôn này, xây dựng quân đội và cảnh đội, dựa vào năng lực của bản thân để bảo vệ nơi này.”
Trưởng thôn bắt đầu lung lay.
Niels lắc nhẹ chén trà, tiếp tục nói, “Chúng tôi sẽ cung cấp vũ khí.”
Trưởng thôn cẩn thận hỏi, “Vậy điều kiện trao đổi của các anh là gì?”
Niels giơ ngón trỏ ra, “Có một điều kiện.”
“Điều gì?”
“Cánh đồng cây anh túc.”
“Anh muốn cây anh túc của chúng tôi?”
Niels gật đầu.
Khuôn mặt trưởng thôn lộ vẻ tức giận, ném chiếc ấm đồng vào tường, âm thanh chói tai. Mark không hiểu hai người họ nói gì, cho rằng xảy ra chuyện, vô thức sờ vào khẩu súng bên đùi.
Niels quát anh ta lui ra, nhìn Jammy, gương mặt không thay đổi, “Tôi biết, bọn chúng cho các ông 600 đô, các ông dựa vào số tiền này để lo cho người dân.”
“Nếu anh biết như vậy, sao còn muốn cướp đi điều đảm bảo cuối cùng của chúng tôi?”
“Bởi tôi có thể cho ông thứ tốt hơn.”
Ông ta chần chừ, “Là cái gì?”
Niels nói, “Vừa rồi tôi có nhắc tới quân đội và cảnh đội, chúng tôi sẽ trả tiền lương cho họ, để họ lo cho gia đình mình.”
Jammy hoài nghi nhìn anh, hỏi, “Ý của anh là, anh thuê đàn ông ở thôn chúng tôi?”
Niels không muốn phức tạp hóa mọi chuyện, nghe ông ta hỏi vậy, liền gật đầu, “Có thể hiểu như thế.”
Jammy không đáp lời ngay, Niels cũng không giục, cúi đầu uống trà, nhưng trong lòng anh đã tính trước.
Mười phút sau, Jammy nhượng bộ, “Được, tôi đồng ý với anh. Nhưng anh phải giữ lời.”
Niels không nói gì, đặt tay trước ngực, hơi khom lưng, làm động tác hứa hẹn của người bản xứ.
Hai người cứ như vậy hợp tác, Khan ở bên cạnh nhìn, không nhịn được liền đi đến, “Đợi chút, còn một điều kiện nữa.”
Thấy mọi người đều nhìn mình, Khan có chút căng thẳng, nói, “Các bé gái có quyền được đi học.”
Jammy nghiêm mặt từ chối, “Không thể.”
Khan lập tức ngậm miệng.
Niels hỏi, “Vì sao các bé gái không thể tới trường?”
Có thể thấy, Jammy có phần kiêng nể Niels, nên thái độ nói chuyện cũng khác. Ông ta giải thích, “Vì con gái phải làm việc.”
Niels gật đầu, “Cái này tôi hiểu, nhưng đám trẻ có thể đến trường vào buổi sáng, chiều thì về nhà làm việc.”
“Bởi vì Kinh Qur"an [2] cấm họ xuất hiện, đây là tín ngưỡng của chúng tôi.”
[2] Kinh Qur"an (Kinh Koran): là văn bản tôn giáo quan trọng nhất của đạo Hồi.
Niels nói, “Theo như tôi biết thì không phải như thế. Kinh Qur"an không nhắc tới điều này, ngược lại là ở tiết 5 Surah Mecca [3] thứ 36 có nhắc tới, đối xử tốt với phụ nữ mới là một người đàn ông chân chính.”
[3] Surah Mecca: surah có thể hiểu nó là chương/chapter, Mecca là nơi viết (trong kinh Qur"an thì có hai nơi viết là Mecca và Medina).
Jammy kinh ngạc, “Anh từng đọc kinh Qur"an rồi sao?”
Niels mỉm cười, “Tôi từng xem qua.” Xem qua, liền nhớ như in.
Trưởng thôn đành thừa nhận, “Anh nói không sai, nhưng đó là phụ nữ, không phải các bé gái.”
“Nhưng trong tiết thứ 4 có nhắc tới, tri thức chính là của cải. Thậm chí theo lời nhà tiên tri Muhammad của các ông, là một tín đồ của đạo Hồi, thì việc nắm giữ tri thức là trách nhiệm của tất cả mọi người. Điều này không phải muốn nói, nam hay nữ đều có quyền bình đẳng về việc được tiếp thu tri thức sao?”
Trưởng thôn kinh ngạc đến ngây người, “Anh là một binh sĩ Đức, sao lại hiểu biết rõ như vậy?”
Niels chỉ vào ngực mình nói, “Chỉ cần dùng trái tim.”
Trưởng thôn liền mỉm cười, “Anh thực sự rất có tâm. Tới nơi này không chỉ tìm hiểu về quốc gia và con người, mà còn tìm hiểu cả về tín ngưỡng của chúng tôi nữa.”
Niels, “Biết càng rõ, cơ hội thắng trận càng lớn.”
Jammy nói, “Vì vậy anh là trí giả.”
Niels hỏi, “Vậy ông có đồng ý cho các bé gái đến trường không?”
“Điều kiện tiên quyết là các anh hãy thực hiện lời hứa lúc trước.”
Niels không đáp lời mà đưa tay ra.
Trưởng thôn Jammy cũng đưa tay, hai người nhanh chóng thỏa thuận.
***
Đám binh sĩ Đức ở bên ngoài canh giữ không ngừng nhìn đồng hồ.
Nửa giờ Niels hẹn ban đầu, chỉ còn hai phút nữa là hết.
Binh sĩ nắm chặt súng, chỉ cần kim giây chạy thêm 2 vòng nữa, họ sẽ không do dự mà xông vào trong.
Nhưng khi còn 80 giây, Mark đi ra trước, phía sau là Phàn Hi và Khan, Niels đi cuối cùng.
Ba mươi phút đàm phán, không có xung đột, không có tranh chấp, kể cả thời gian cũng trùng khít dự định của anh.
Giống như Jammy nói, anh là trí giả, luôn được kính trọng.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, có thể trở về trường học rồi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đi trên con đường cũ, họ trông thấy bên đường có đám người túm tụm lại, còn có tiếng chó sủa sắc bén.
Bố mẹ Niels có nuôi một đàn chó, lúc còn ở Đức, khi rảnh rỗi anh thường chơi với chúng. Cho nên anh rất thích động vật. Ở Đức chọi chó bị cấm, nhưng nơi này là Afghanistan, sống chết của con người còn không có giá trị, nói gì đến một con chó.
Sau trận chọi chó, mặt đất đầy máu tanh, mọi người dắt chó của mình rời đi. Chỉ còn một con thua cuộc nằm run rẩy trên mặt đất, bộ lông trắng muốt của nó loang lổ máu, bị thương nặng như vậy mà không chết, đúng là kì tích.
Người ta nói, chó cũng có tình cảm, đối diện với sinh ly tử biệt, chúng sẽ chảy nước mắt.
Trước đây Phàn Hi không tin, nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt của con chó, cô lập tức tin. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô chen qua đám binh sĩ đi tới, trong mắt cô lúc này không phải là hơi thở sắp tàn, không phải toàn thân bị thương, mà là một sinh mệnh đang nỗ lực giành lấy sự sống.
Vạn vật trên thế gian này đều có trí thông minh.
Đôi đồng tử của con chó như phản chiếu hình ảnh của cô.
Cô ngồi xổm xuống, đưa tay sờ đầu nó, thầm nghĩ, liệu đây có phải duyên phận không?
Động tác của Phàn Hi khiến Niels chú ý, anh không ngờ cô sẽ làm thế.
Cô kéo khăn trùm đầu xuống, quấn quanh người con chó, quay đầu nói với Niels, từng câu từng chữ vô cùng bình tĩnh, “Tôi muốn đưa nó về.”
Mark nói đùa, “Đưa về làm thịt à?”
Cô nói, “Mang về chăm sóc.”
“Đừng đùa, cô không thấy nó sắp chết à?”
“Nó sẽ không chết.”
“Sao cô biết?” Người hỏi lần này là Niels.
“Bởi vì,” Cô quay đầu nhìn anh, mỉm cười, “Tôi biết rõ là như thế.”
Niels, “Cô từng nuôi chó à?”
Phàn Hi thành thật đáp, “Chưa từng.”
Niels nghiêm túc nói, “Nếu cô quyết định nuôi nó, cho dù là sống hay chết, cô đều phải chịu trách nhiệm, cô có làm được không?”
Cô đứng thẳng người, cao ngạo đáp, “Không cần anh dạy tôi phải làm gì.”
Anh thoáng dừng lại, rồi nói, “Nếu có vấn đề gì, cô có thể tới hỏi tôi lúc nào cũng được.”
Lời vừa nói ra, anh lập tức hối hận.
Quả nhiên, cô hơi nhíu mày, “Thật à? Lúc nào cũng được sao?”
Ban đầu định tới trường học, nhưng vì con chó đang sống dở chết dở, bọn họ đành đến phòng khám.
Thấy Phàn Hi đến, Frank cười tươi như hoa chạy ra đón, “Sao lại tới thăm tôi thế?”
Còn chưa nói hết liền thấy Mark đứng sau lưng Phàn Hi, tay ôm một thứ chẳng rõ là con gì, toàn thân đầy máu.”
“Cái gì đây?”
“Con chó.” Mark hoàn thành nhiệm vụ vận chuyển, đưa cho Frank xong liền vui vẻ chạy đi.
Phàn Hi hỏi, “Anh có thể cứu nó không?”
Frank bất mãn nói, “Tôi là quân y, không phải bác sĩ thú y.”
“Có thể cứu không?”
“Cứu thì cứu được, nhưng tôi không muốn.”
“Có cứu không?”
Frank vội đầu hàng, “Cứu, nhưng tôi muốn em cầu xin tôi.”
Cô trầm mặc một hồi, rồi nói, “Được, giờ tôi đem nó đi chôn.”
Frank vội đuổi theo, kéo cô lại, bất đắc dĩ nói, “Cô gái này thật là...Không thể nhường tôi một bước sao?”
Phàn Hi không để ý đến anh ta, “Anh có cứu không?”
Frank không cứng nổi năm giây đã mềm nhũn ra, nói, “Được, tôi cứu, tôi cứu!”