Mê Tình Berlin

Chương 51



Khó lắm mới có một ngày thảnh thơi, không cần làm nhiệm vụ, mọi người đều ở trong phòng nghỉ ngơi.

Từ khi quân viện trợ tới, căn cứ trở nên náo nhiệt hơn, không ít các trò giải trí được bày ra, bóng chuyền, bóng rổ, bóng đá, phi tiêu...Cho dù ở hoàn cảnh nào, người Mỹ cũng không tự ngược đãi bản thân.

Sau khi ăn cơm trưa, Phàn Hi ngồi đọc sách ở nhà ăn. Chỉ cần nơi nào có cô, nơi đó sẽ rất khó yên tĩnh, bởi luôn có người tới bắt chuyện làm quen.

Với mấy người này Phàn Hi rất lạnh lùng, không sai, cô thích dùng ngôn ngữ cơ thể để câu dẫn, nhưng lại không thích bị làm phiền. Cô là nữ thần, mà đã là nữ thần thì phải cao cao tại thượng, bao quát chúng sinh, để người ta cúng bái.

Nơi này là doanh trại toàn đàn ông, không thiếu người đẹp trai hay hình thể đẹp, nhưng trừ Niels ra, cô chẳng vừa mắt ai cả.

Thứ Niels có, bọn họ chẳng ai có.

Phàn Hi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phía xa có đoàn xe tiến đến, lại là phiên chợ mỗi tháng một lần. Sau khi kiểm tra xong, bọn họ sẽ dựng sạp trên bãi đất trống, tiếng người ồn ã phá vỡ buổi trưa yên tĩnh.

Mọi người đều nhàn rỗi nhàm chán, liền rủ nhau đi dạo phiên chợ.

Nhà ăn thoáng chốc trở nên vắng vẻ, Phàn Hi nhìn cảnh vật bên ngoài, vừa quay lại, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt.

Là Niels.

Hai người đối diện nhau, anh đang ngồi uống cà phê, giữa hai người là lối đi dài.

Nhiều vị trí trống như vậy anh không ngồi, lại ngồi trước mặt cô. Không phải cố tình thì là gì?

Cái người ngoài lạnh trong nóng này...

Phàn Hi nhếch môi, chống cằm, chăm chú nhìn anh.

Niels vừa từ văn phòng tới, làm việc suốt cả đêm, kính cũng chưa thèm tháo ra.

Đã mấy ngày anh không cạo râu, gương mặt mang theo một tia mệt mỏi biếng nhác, vô cùng gợi cảm.

Nhìn anh một lúc, cuối cùng Niels cũng chịu nhìn thẳng vào cô, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.

Dưới ánh mặt trời, tròng mắt anh rất trong, màu mắt xanh lục, dịu dàng như nước.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Phàn Hi không nhịn được mà muốn trêu chọc, liếm môi một cái, rồi nháy mắt.

Anh hơi nheo mắt lại.

Môi của cô khiến anh nhớ lại những chuyện đó, môi cô mềm mại thế nào, chỉ có anh biết rõ.

Phàn Hi đứng dậy định đi về phía anh, tự nhiên nhà ăn trở nên ồn ào.

Một đám người đi tới, có người Mỹ, người Đức, còn có thêm mấy người Na Uy, Hà Lan. Nathan và Paul cũng ở đó, ánh mắt của họ dừng trên người Niels.

Nathan đi tới, vỗ vai Niels nói, “Tôi không phải đối thủ của cậu, nhưng tôi đã tìm được một người có thể phân cao thấp với cậu rồi. Người của tôi muốn khiêu chiến với cậu đấy.”

Vừa dứt lời, có người đứng ra, “Là tôi muốn khiêu chiến.”

Niels quay đầu, nhìn Alan, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, “Khiêu chiến cái gì?”

Alan nói, “Tốc độ tính toán 2D.”

Niels còn chưa mở miệng, Paul đã hừ một tiếng, “Niels của chúng tôi là tiến sĩ toán học đấy.”

Nathan cũng hừ lại, “Alan của chúng tôi cũng là thiên tài, thiên tài tính toán.”

“Được, vậy thi thử xem.”

Niels không thể từ chối.

Thấy có trò hay, Phàn Hi ngồi xuống, tựa lưng vào ghế, bắt chéo chân, vẻ mặt ung dung thờ ơ.

Alan ngồi xuống trước mặt Niels, lúc ngồi xuống, động tác của anh ta hơi ngừng lại. Ánh mắt chăm chú nhìn Phàn Hi, như thể đang tuyên bố gì đó, trận chiến là vì Phàn Hi. Bởi cô từng nói, sự thật không thể dựa vào lời nói, chỉ cần dùng hành động chứng minh. Vì vậy, anh ta phải chứng minh, anh ta thông minh hơn Niels.

Phàn Hi nhả một ngụm khói, liếc Alan, mấp máy môi.

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, lại khiến Alan biến sắc.

Cô nói, Niels sẽ thắng.

Alan nắm chặt tay, từ nhỏ tới lớn anh ta là thiên tài, bị cô lập, được sùng bái, bị ghen ghét, được tán dương, nhưng chưa từng bị coi thường, điều này càng khiêu khích ý muốn chinh phục trong lòng anh ta. Chinh phục đối thủ, chinh phục Phàn Hi.

“Tôi sẽ thắng.” Anh ta nói.

Những lời này, là nói với Phàn Hi.

Niels ngẩng đầu nhìn về phía cô, một cái nhìn, Phàn Hi không thể đoán được suy nghĩ của anh.

Là ghen tuông? Là cảnh cáo? Cô không hiểu, nhưng cô có thể chắc chắn, khi người khác gần gũi với cô, anh sẽ khó chịu.

Nathan nghe được tuyên bố của Alan, vỗ lưng anh ta, nói, “Đương nhiên cậu sẽ thắng, cậu là thiên tài của chúng tôi.”

Paul mất kiên nhẫn, “Nói đi, thi như thế nào?”

Alan thu mắt, ngồi xuống trước mặt Niels, nói, “Thi thất huyền trận.”

Thất huyền trận hay còn gọi là Magic 7, là một phương trận 2D 7x7, nói đơn giản là 7 ô ngang 7 ô dọc, tổng cộng 49 ô, từ 1 đến 49, phải điền vào các ô trong bảng, không được lặp lại.

Tổng mỗi hàng mỗi cột và hai đường chéo đều phải bằng 175.

Đối với người bình thường mà nói, đây dường như là nhiệm vụ bất khả thi, vì chẳng những phải tính nhẩm, còn phải dùng đến trí nhớ. Đại não giống như một cung điện trí nhớ, như memorypalast trong phim Shylock, những số đã dùng, mỗi vị trí đã viết đều phải nhớ thật kĩ.

Thấy anh không nói gì, Alan lại hỏi, “Anh có nhận lời khiêu chiến không?”

Nathan khiêu khích, “Không nhận là thua nhé.”

Paul nhìn Niels cảnh cáo, “Cậu là đại diện cho danh dự của quân doanh chúng ta đấy.”

Niels nói, “Tôi đồng ý.”

Paul thở phào nhẹ nhõm.

Nathan vẽ một bảng 7x7 ra giấy, đặt trước mặt hai người, nhìn đồng hồ bấm giây trong tay, nói, “Chỉ có mười phút để hoàn thành.”

Sau tiếng hô, trận đấu bắt đâu.

49 con số, điền trong 49 ô, nếu có một vài số gợi ý trước thì sẽ dễ hơn nhiều, nhưng ở đây anh phải hoàn toàn dựa vào phán đoán của mình. Chỉ cần sai một số, sẽ thua luôn.

Từng giây trôi qua, bốn bề yên tĩnh, ngay cả tiếng xì xào cũng không có.

Phàn Hi hút xong một điếu thuốc, khoảng hai ba phút gì đó, Alan liền hô ngừng. Ánh mắt mọi người lập tức dừng trên người anh ta, anh ta kiêu ngạo quay đầu nhìn Phàn Hi.

Lúc này Niels cũng ngẩng lên, Phàn Hi nhận ra, trong một giây, đáy mắt anh xuất hiện tia kinh ngạc.

Alan nói, “Tôi điền xong rồi.”

Nathan hỏi Niels, “Cậu xong chưa?”

Niels nói, “Tôi cần thêm thời gian.”

Vì vậy, mọi người lại tiếp tục chờ.

Khoảng bốn phút sau, Niels cũng hoàn thành nhiệm vụ.

So sánh bài hai người, Nathan dùng máy tính thử lại, không hề sai sót.

Alan mất 3 phút 20 giây.

Niels tốn tới 7 phút 05 giây.

Tuy cùng chính xác nhưng Alan nhanh gấp đôi.

Nathan thấy người Mỹ bọn họ thắng cuộc, không khỏi cười lớn vỗ vai Niels, “Thiên tài, thế nào? Có phục không?”

Niels gật đầu, “Tôi phục. 3 phút 20 giây, sắp xếp, tổ hợp, ghi nhớ, tính toán, tôi không làm được.”

Nghe anh nói vậy, Alan vô cùng đắc ý.

Nathan cười ha ha, “Vậy biệt danh Vua trí nhớ của cậu nên nhường lại rồi.”

Niels thấy không vấn đề gì, biệt danh đó là do người khác gọi anh, nhưng Paul không thoải mái, nói, “Làm gì có chuyện một ván quyết sinh tử, ít nhất phải hai ván.”

Nghe vậy, Nathan phản bác, “Này, thua là thua, trên chiến trường anh thua rồi, ai cho anh cơ hội thứ hai đây?”

Paul bị anh ta chặn họng.

Alan nhìn Niels, hỏi, “Anh còn muốn thi nữa không?”

Niels lắc đầu, nhàn nhạt nói ba chữ, “Tôi thua rồi.”

Paul tức giận, hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Nathan vội giảng hòa, nói với Niels, “Anh cũng rất giỏi.”

Niels mỉm cười, chẳng để chuyện này trong lòng.

Sau trận đấu đó, Alan nghiễm nhiên trở thành thiên tài thông minh nhất căn cứ.

Đợi Nathan đi rời, anh ta đi về phía Phàn Hi nói, “Tôi thắng rồi.”

Phàn Hi nhàn nhạt đáp, “Thấy rồi.”

“Anh ta không bằng tôi.”

Cô nhếch môi, “Trong lòng tôi, cậu không bằng anh ấy.”

Một câu, nói rõ tất cả.

Nét tự tin trong mắt Alan thoáng chốc bị Phàn Hi đập tan, “Vì sao chứ?”

Phàn Hi không đáp mà hỏi lại, “Không phải cậu là thiên tài sao? Cậu nói xem là vì sao.”

Sắc mặt Alan càng khó coi, “Vì anh ta là người Đức, hay bởi vì ở trên giường anh ta có thể lấy lòng cô?”

Cô không có hứng tranh cãi, chỉ nói, “Cậu nói cái gì, thì chính là cái đó.”

Anh ta tức giận, vì cho dù anh ta làm gì, cô cũng không để vào mắt. Anh ta túm lấy cổ tay cô, “Cô chưa từng thử, sao biết tôi không thể?”

Alan còn trẻ, thiếu kiên nhẫn, chưa từng yêu đương, không hề biết cách theo đuổi phụ nữ. Anh ta chỉ biết nếu mình thích, thì phải bám chặt lấy, tim của phụ nữ rất mềm, nhưng anh ta không biết, Phàn Hi không giống bọn họ.

Phàn Hi thực ra có thể mặc kệ anh ta, nhưng cô nhìn Niels, đột nhiên đổi ý.

Thấy cô dây dưa với người đàn ông khác, anh có thể tiếp tục bình tĩnh không?

Cô tự nhiên muốn biết phản ứng của anh.

Vì vậy cô không phản kháng.

Niels lạnh lùng nhìn cô, nhưng trong lòng bắt đầu có ngọn lửa âm ỉ cháy.

Anh rủ mắt, vờ như không thấy, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh của cô, cô nói, anh để tâm sao? Để tâm tôi ở bên cạnh ai sao?

Anh để tâm, tất nhiên rất để tâm.

Vì vậy, sau một giây chần chừ, anh đứng dậy, trước khi xảy ra chuyện gì, anh phải ngăn cản.

Niels đi tới, gõ xuống mặt bàn, “Phàn Hi, tôi có chuyện muốn nói.”

Âm thanh không lớn không nhỏ, đủ để người ta chú ý.

Phàn Hi không đáp lại, nhìn anh, nhưng trong mắt muốn nói, tôi đang đợi anh.

Alan quay đầu nhìn Niels, ánh mắt thù địch.

Ánh mắt Niels lành lạnh nhìn tay anh ta đang túm lấy tay cô, chỉ nói bốn chữ, “Quân có quân quy.”

Alan đành buông tay, dù sao mọi người đang nhìn, không nên để ấn tượng xấu.

Hai người một trước một sau đi ra ngoài.

Phàn Hi đứng sau lưng anh, hỏi, “Muốn nói gì?”

Anh dừng bước, nói, “Tôi để tâm.”

Một câu không đầu không đuôi, nhưng cô vẫn hiểu.

Niels quay người, đôi mắt màu lục như lóe sáng, “Cô muốn biết, tôi đã cho cô biết rồi, vì vậy đừng lợi dụng người khác.”

Phàn Hi hỏi, “Vậy anh yêu tôi sao?”

Ánh mắt của anh rơi trên mặt cô, câu hỏi của cô sắc bén như đao.

“Nếu tôi nói yêu, cô chịu được không?”

Phàn Hi khẽ giật mình, chưa từng ai hỏi cô như vậy, cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này.

“Sao lại chịu được không?”

“Yêu nhau là hạnh phúc, còn đơn phương là gánh nặng. Phàn Hi, cô chịu được gánh nặng này không?”

Cô hỏi vặn lại, “Sao anh biết tôi không yêu anh?”

Niels nói, “Bởi vì cô không có tim.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.