Phàn Hi rút gương, soi kĩ càng, “Nhìn rõ thế cơ à?”
Anh ta gật đầu, “Ừ, nhìn rõ lắm, có quầng thâm mắt kìa.”
Phàn Hi khẽ chửi một tiếng.
Chương Tuyệt nhíu mày, “Giờ em không còn ở trong quân doanh, phải chú ý hình tượng.”
Phàn Hi chuyển chủ đề, “Gần đây nhân khí thế nào?”
“Luôn nằm trên top search.”
“Vậy coi như là em đã tẩy trắng thành công rồi à?”
Chương Tuyệt, “Nửa đen nửa trắng. Chuyện đi Afghanistan quả thực gây chấn động, nhưng cũng chỉ là nhất thời, đợi một thời gian nữa, sẽ có người nhắc lại chuyện cũ.”
Giới giải trí là vậy, dốc sức liều mạng chưa chắc đã được ghi nhận, nhưng chỉ cần sai một chút, cả đời không thể xóa sạch được.
“Đúng rồi, mấy hôm trước Ngạn Viêm tìm anh.”
“Ngạn Viêm là ai?”
Chương Tuyệt bị cô chọc cười, “Là do em ngủ với quá nhiều người, nên không nhớ nổi tên người ta sao?”
Phàn Hi cũng cười theo, “Gần đây nhiều việc quá, tế bào não đã dùng hết rồi.”
Chương Tuyệt nói, “Cậu ta thấy em tẩy trắng rồi, mong em giơ cao đánh khẽ, tha cho cậu ta một lần.”
Cô nhíu mày.
Thấy cô nghĩ mãi không ra, Chương Tuyệt nhắc lại, “Trước khi em đi đã kiện cậu ta.”
“Thắng kiện rồi?”
“Chưa.”
“Vậy tìm em làm gì?”
“Mong em rút đơn kiện.” Thấy cô không tỏ thái độ, Chương Tuyệt bổ sung, “Giờ cậu ta chẳng làm ăn được với công ty nào. Chẳng có chỗ nào chịu ký hợp đồng với một người đang bị kiện, lại còn là người mới.”
Cô vuốt chiếc nhẫn, hỏi, “Anh bảo gì?”
“Anh đồng ý rút đơn.”
“Lý do?”
“Cậu ta không còn lối thoát, sợ là sẽ gây bất lợi cho em.”
Phàn Hi cười lạnh, “Em sợ chắc?”
“Em đã đắc tội không ít người rồi. Dù sao cậu ta cũng là người bị hại.”
Phàn Hi nhìn anh ta, “Anh thành thánh mẫu từ bao giờ thế?”
Chương Tuyệt thản nhiên, “Lo cho em thôi.”
Phàn Hi nghĩ một lúc, rồi nói, “Rút đơn kiện chẳng phải là thừa nhận mấy clip đó là em tự nguyện quay lại sao?”
Chương Tuyệt gật đầu, “Đúng thế.”
“Vậy đừng rút đơn kiện nữa.”
“Nhưng…”
“Ngạn Viêm tự làm tự chịu, em mới là người bị hại.”
Nghe cô kiên quyết như vậy, Chương Tuyệt thở dài, “Em tuyệt tình thật đấy, dù sao hai người cũng từng có vài đêm tình…”
Phàn Hi cười, “Vốn là chim rừng, đại nạn tự mình bay. Liền vợ liền chồng còn như vậy, em với cậu ta có quan hệ gì chứ.”
Đã nói đến nước này, Chương Tuyệt cũng chẳng thể khuyên được nữa.
Không muốn làm không khí căng thẳng, Phàn Hi hỏi, “Anh hẹn em đến đây làm gì?”
Chương Tuyệt rút ra một tập tài liệu, nói, “Có mấy hợp đồng cho em chọn đây.”
Cô nhíu mày, “Cụ thể là gì?”
“Mấy hợp đồng quảng cáo, mấy bộ phim truyền hình, trong đó có một bộ nên cân nhắc, là phim của đạo diễn Lý, hợp tác với vua màn ảnh.
Phàn Hi hừ một tiếng, “Trước đây không phải bọn họ phong sát em sao?”
“Đó là lúc trước, còn bây giờ…”
“Bây giờ em trở mình rồi, bọn họ đúng là biết nắm thời cơ.”
Chương Tuyệt thở dài, “Người mà, ai chẳng như nhau.”
Phàn Hi cầm kịch bản lên, tiện tay lật vài tờ, hỏi, “Thời gian quay bao lâu?”
“Đây là dự án lớn, em có biết bao nhiêu nữ minh tinh cầu còn không được. Hơn nữa bạn diễn của em là vua màn ảnh, Hoắc Diệp đấy!”
“Vậy thì sao chứ?”
“Fancy, em làm sao thế?” Chương Tuyệt thấy cô sau khi trở về từ Afghanistan thay đổi rất nhiều, như đánh mất thứ gì đó.
“Em rất khỏe, chỉ là không thích đóng.”
“Cho anh một lý do.”
“9 tháng quá dài.”
“Em đùa anh à?”
“Không.” Cô nghiêm túc trả lời.
Chương Tuyệt trầm mặc một hồi, đột nhiên nói, “Là vì Niels.”
Cô không đáp, nhưng cánh tay khẽ run lên, Chương Tuyệt lập tức nhận ra.
“Fancy, em đừng quên thân phận của mình.”
“Thân phận của em là gì cơ?” Mấy lời này thật buồn cười, khiến cô thấy mình như bị người ta sắp xếp cuộc đời.
Chương Tuyệt nghiêm mặt, “Em là Nữ vương, có thể tham gia một chuyến đi thực tế trải nghiệm, nhưng vĩnh viễn không được rời xa cung điện của mình.”
Cô khẽ giật mình.
Thấy cô không nói gì, Chương Tuyệt dứt khoát nói, “Em là minh tinh, đây mới là thế giới của em. Afghanistan chẳng có gì cả, tóc em bị chẻ ngọn, móng tay khô nứt, da em có nếp nhăn…Em sẽ trở thành người bình thường, từ nữ thần, thành người thường, em cam tâm sao?”
Lời của anh ta tựa như con dao, sắc nhọn cắm vào tim cô.
Cô cười, ánh mắt bất đắc dĩ, “Anh thật hiểu em.”
Cho nên, nói trúng tim đen.
Chương Tuyệt nói, “Anh chứng kiến em nổi lên, ngã xuống, rồi một lần nữa đứng lên. Em chính là Nữ vương trong lòng anh, anh không muốn nhìn em đi nhầm đường.”
“Nhưng,” Cô phản bác, giống như chết đuối vớ được cọc, “Nếu như em nói, em đã tìm được thứ em thực sự thích.”
“Em xác định rồi?”
Cô gật đầu.
“Niels à?”
Cô hơi chần chừ, nhưng vẫn gật đầu.
Chương Tuyệt lắc đầu, “Anh không tin.”
“Không tin cái gì?”
“Không tin em yêu anh ta.”
“Nhưng anh ấy yêu em.”
Chương Tuyệt nói, “Mọi người đều yêu em.”
Nhưng, anh ấy nguyện chết vì em.
Những lời này, chỉ cần giữ trong lòng, không cần nói ra.
Chương Tuyệt nói, “Nếu anh ta là người em thực sự thích, anh sẽ thu lại lời mình nói. Nhưng điều kiện là, em phải chắc chắn.”
Phàn Hi không tiếp lời, bởi cô không chắc chắn.
Rời bỏ tất cả ở nơi này để theo đuổi tình yêu. Nghe có vẻ rất điên cuồng, nhưng tình yêu vốn điên cuồng.
Không yêu, sẽ dần quên lãng theo thời gian.
Yêu thật lòng, sẽ khắc sâu theo năm tháng.
Yêu, hay không yêu, thời gian sẽ cho cô đáp án.
Chương Tuyệt rút kịch bản từ tay cô, nhét vào cặp, rồi đưa cho cô, “Thiên Hậu à, đi thử vai đi.”
*********
Afghanistan.
Đây là trận chiến tranh tàn khốc.
Mặc dù NATO có cung cấp vũ khí, thiết bị tự động hóa, nhưng có quá nhiều rào cản, phải tuân theo chủ nghĩa nhân đạo, hiệp ước Geneve, điều lệ chiến tranh, còn phải chú ý đến ảnh hưởng quốc tế, hoàn toàn không thể tiến hành được.
Ngược lại, đám phần tử khủng bố không hề nhập thêm vũ khí, thậm chí còn sử dụng đồ cổ do Liên Xô để lại sau Thế chiến II, nhưng bọn chúng đa số không sợ chết, theo chủ nghĩa cực đoan, lại trà trộn vào dân thường, dùng dân chúng làm bia đỡ.
Người Mỹ châm ngòi chiến tranh, đương nhiên người Mỹ phải đi đầu, binh sĩ của NATO không cần chiến đấu, chỉ cần giữ vững vị trí phòng thủ. Có thể nói, thương vong rất ít.
Một tuần chiến đấu kịch liệt trôi qua, phần tử khủng bố đầu hàng, hai cứ điểm ở Shahidan và Skozar bị đánh sập. Quân Mỹ bị thương rất nhiều, sau khi xử lý tạm thời ở bệnh viện chiến trường, phải đưa về căn cứ của quân Đức, đợi ổn định mới về Mỹ.
Dựa theo kế hoạch chấp hành, NATO thành công phá tan mối nguy hiểm ở trong thành phố, sau đó tìm được chính phủ chạy trốn, đưa họ trở về, lập tòa thị chính, thống nhất hai thành phố lớn.
Một chính phủ mới thành lập, đương nhiên cần lực lượng quân cảnh hỗ trợ, vì vậy NATO tuyển chọn hơn 100 thanh niên trai tráng Afghanistan, đưa từng nhóm về căn cứ, tiến hành huấn luyện nghiêm khắc.
Những người Afghanistan này trước khi NATO đến đều là nông dân. Mặc dù cầm súng nhưng chẳng ra đâu vào đâu, tư thế đứng cũng chẳng đúng, vì vậy, muốn huấn luyện họ trở thành binh sĩ bảo vệ quốc gia vô cùng gian khổ.
Niels đứng ở cửa hút thuốc, ngẩng đầu nhìn mặt trời đã khuất trên thao trường, dưới chân anh là con chó đang nằm sấp, là chó của Phàn Hi.
Phàn Hi rời đi không đưa theo nó, không ai chăm sóc, anh đành đưa nó về.
Lúc cô ở đây, cô gọi nó là Niels.
Giờ cô đi rồi, anh gọi nó là Fancy.
Anh bật cười, hóa ra cũng có lúc mình ấu trĩ như thế.
Còn chưa hút xong một điếu, Mark đã đến, cả người toàn mồ hôi.
“Mẹ kiếp.”
Niels im lặng đưa anh ta điếu thuốc.
Mark nhận lấy, nhét vào miệng, “Đây là huấn luyện người sao? Huấn luyện lừa thì có!”
Niels nói, “Vất vả rồi.”
“Đám người kia ngu không thể tả được, ngoài việc dạy họ cầm súng, tôi còn phải dạy họ đi đường. Thà bọn họ gọi tôi là mẹ còn hơn.”
Niels khuyên nhủ, “Kiên nhẫn một chút.”
“Kiên nhẫn con mẹ nó.” Anh ta nhả khói, “Chuyện huấn luyện này, tôi không dám nhận lần hai.”
“Dù sao cũng phải có người làm.”
Mark vung tay, nói, “Tìm ai thì tìm, đừng có tìm tôi.”
Niels không tiếp lời.
Mark quát to quá làm con chó giật mình, sủa một trận.
Mark bị nó làm phiền, cầm điếu thuốc dí vào mũi nó, tất nhiên không làm nó bị bỏng, chỉ dọa thôi.
“Chó của Fancy, cũng bá đạo y hệt cô ấy.”
Niels giơ tay ra hiệu, con chó lập tức cụp đuôi ngồi xuống, khác hẳn lúc nó hung dữ với Mark. Mẹ của anh nuôi rất nhiều chó, anh cũng thích chó, vì vậy mới có cách huấn luyện nó.
Mark nói, “Giờ con chó này thành của anh rồi.”
Niels thò tay xoa đầu nó, giọng nhàn nhạt, “Việc huấn luyện chó, cô ấy rời đi nhanh quá, chưa kịp làm gì.”
Mark do dự hỏi, “Anh và cô ấy có liên lạc với nhau không?”
“Không.”
“Sao lại không?” Mark không hiểu nổi, “Lúc cô ấy ở đây, không phải hay bám lấy anh sao? Tôi còn tưởng không phải anh cô ấy sẽ không lấy chồng.”
Anh vỗ vỗ đầu con chó, “Lòng người khó lường.”
Mark thở dài, “Haiz, mới đi hai tuần thôi, lòng người này thay đổi nhanh thật đấy.”
Niels trầm mặc.
Có nhiều thứ, cần thời gian để nhìn rõ.
Anh có thể đợi.
Đợi rồi mà không đến, lúc đó hẵng nói.
Mark nhìn anh, thấy anh không nói gì, cũng chẳng dò hỏi nữa, vào chuyện chính, “Tòa thị chính được xây dựng tương đối ổn thỏa rồi, lát nữa đi qua đó, anh có muốn đi cùng không?”
Niels, “Có.”
“Tôi thấy, việc này chẳng thể đơn giản như vậy. Giữa hai thành phố có một kho vũ khí của khủng bố, bọn họ cứ vậy mà buông tay sao?”
“Khó nói lắm. Ngóc đầu trở lại là chắc chắn, chỉ là vấn đề thời gian.”
Mark nói, “Haiz, trận này sao lại phải đánh chứ. Lúc Thế chiến II, chúng ta vì tranh giành đất đai, còn bây giờ là vì cái gì?”
Niels nói, “Sẽ không đánh trận vô ích.”
“Vậy tốt ở chỗ nào?”
“Bảo vệ hòa bình thế giới.”
Mark phì cười, “Cái này anh cũng tin à?”
Nếu ở đây không có dầu mỏ, một ngày sẽ chẳng có nhiều người chết như thế, tại sao Mỹ không điều quân đi Châu Phi để biểu dương chính nghĩa đi.
Nhưng, đây là sách lược chính trị, mấy người dân như họ, ngấm ngầm hiểu với nhau là được.
Thấy Niels chơi với con chó, động tác dịu dàng như với người yêu, Mark kêu lên, “Này, cô ấy không đến thì anh đi tìm cô ấy đi.”
Niels không đổi sắc mặt, “Tôi phải ở lại Afghanistan.”
Mark nói, “Đừng có giả ngu, hai năm là có thể thay quân rồi.”
“Nói sau đi.”
“Anh cũng không còn ít tuổi, khó khăn lắm mới vừa mắt một người…”
Niels cắt ngang, “Mark này.”
“Hả?”
“Cậu dài dòng như thế, quả thực có thể làm mẹ đấy!”