Trong đại sảnh Paulaner, một cô gái Trung Quốc xinh đẹp động lòng người ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Cô mặc một bộ đồ da bó sát người, đeo kính râm, mái tóc đen dài như thác nước, chỉ là một bóng lưng nhưng thu hút vô số sự chú ý.
Một lúc sau, một cô gái người Trung Quốc nữa xuất hiện, cô gái này không quá xinh đẹp nhưng cũng gọi là thanh tú.
Hai cô gái, một người giống Nữ vương, một người giống con gái nhà gia giáo.
Mọi người đều tò mò ngoái nhìn, không biết hai người họ rốt cuộc đến từ đâu.
Phàn Hi tháo kính râm, “Cô là Cố Á?”
“Fancy, đúng là cô rồi!” Cố Á vô cùng bất ngờ, “Tôi xem tất cả các bộ phim cô đóng, tôi rất thích cô.”
Lúc Julian nói với cô, cô còn không tin, không tin nổi một nữ thần phương Đông lại tới nước Đức xa xôi để đóng quảng cáo với chồng mình. Cho đến tận hôm qua, khi Phàn Hi gọi điện tới, Cố Á mới biết chồng mình không nói dối.
So với sự nhiệt tình của Cố Á, Phàn Hi chỉ cười nhàn nhạt, vẻ mặt lạnh lùng.
Cô đi thẳng vào vấn đề, “Hôm nay tôi tới, là vì một người.”
“Ai vậy?”
“Niels.”
Nghe được cái tên này, Cố Á lắp bắp, “Cô biết anh ấy sao?”
Phàn Hi mỉm cười, “Lúc tôi đi Afghanistan đã quen anh ấy.”
Cố Á cảm thán, “Thế giới này nhỏ thật đấy.”
Phàn Hi sửa lại, “Thế giới không nhỏ, là tôi cố tình tới tìm cô.”
Cố Á cười ha ha, “Tới tìm tôi mời đóng phim sao?”
Phàn Hi biết cô ta đang đùa, không mấy để tâm mà nói, “Tôi nhìn thấy hình của cô trên bàn làm việc của anh ấy.”
Cố Á không che giấu nổi sự kinh ngạc, chỉ vào mình rồi hỏi, “Hình của tôi á?”
“Không phải ảnh chụp, là tranh vẽ. Anh ấy vẽ cô.”
Cố Á nghe xong, vẫn chẳng đoán được trọng điểm, “Không có việc gì sao anh ấy lại vẽ tôi nhỉ?”
Phàn Hi nở nụ cười, “Đúng vậy, sao anh ấy lại vẽ cô chứ?”
Cô ta nhún vai, “Không biết nữa.”
Phàn Hi trực tiếp hỏi, “Cô và anh ấy, lúc trước có quan hệ thế nào?”
Cố Á lập tức hiểu ý Phàn Hi, xua xua tay, “Tôi và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường, không có gì hết.”
Phàn Hi nhướng mày, “Chưa từng yêu nhau sao?”
Cố Á nói, “Mười năm trước tôi đã ở bên chồng tôi rồi, chưa từng chia tay.”
Phàn Hi hiểu ra.
Cố Á thăm dò, “Cô thích anh ấy à?”
Trước mặt người lạ, Phàn Hi chỉ trả lời ậm ờ nước đôi.
Cố Á nói, “Nếu thích thì đừng buông tay. Anh ấy là người đàn ông tốt.”
Phàn Hi được cô ta khơi gợi hứng thú, liền hỏi, “Tốt thế nào?”
Cố Á nói, “Ôn nhu, biết chăm sóc, khiêm tốn, tôn trọng. Còn thích chó nữa. Điểm quan trọng là thông minh, nấu một món ăn cũng có thể lôi ra một đống căn cứ khoa học.”
“Cô có vẻ rất hiểu anh ấy.”
Cố Á sợ cô hiểu lầm, vội giải thích, “Cũng không hẳn, tôi và anh ấy chỉ là bạn tốt thôi.”
Phàn Hi, “Nhưng anh ấy từng theo đuổi cô.”
Cố Á, “Không có đâu. Quan hệ của tôi và anh ấy còn tinh khiết hơn vàng.”
Phàn Hi, “Anh ấy từng thích cô.”
Cố Á chống cằm, nhớ lại, “Ừ thì có thể coi là vậy. Nhưng cũng là chuyện rất lâu rồi.”
Phàn Hi nhìn cô ta, cố ý nói, “Tôi đốt bức tranh anh ấy vẽ cô rồi.”
Cố Á khẽ giật mình, “Sao lại đốt?”
Phàn Hi nhướng mày, “Vì tôi muốn anh ấy vẽ tôi.”
Cố Á à một tiếng, “Tiếc quá...Tôi muốn biết anh ấy vẽ tôi như thế nào.”
Phàn Hi nói, “Rất giống, không vẽ đẹp lên, cũng không xấu đi.”
Cố Á bật cười, “Anh ấy là người thực tế. Haiz, người Đức ấy mà, chắc cô cũng biết, bảo thủ không có thuốc chữa luôn.”
Phàn Hi gật đầu đồng cảm.
Cố Á hiếu kỳ, “Cô bay mấy nghìn kilomet, chỉ để hỏi chuyện của Niels thôi sao?”
Phàn Hi gật đầu.
Cố Á bật ngón cái, “Cô thật vĩ đại.”
Phàn Hi không nói gì nữa, rõ ràng cô muốn hỏi thêm, nhưng cũng chẳng biết hỏi gì, nên cô đứng dậy, “Cảm ơn cô đã đến.”
Cố Á cũng đứng lên theo, ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, “Cô có đi Afghanistan nữa không?”
“Chưa biết.”
Cố Á nói, “Nếu như cô đi, gửi lời hỏi thăm của tôi đến Niels nhé.”
Phàn Hi mỉm cười, ánh mắt sáng rực rỡ như tia nắng mặt trời.
***
Trong phòng làm việc, Phàn Hi nói, “Em muốn quay phim.”“Chương Tuyệt”đáp, “Anh đang xem xét giúp em đây. Chuyện của đạo diễn Lý thật đáng tiếc, giờ thì chẳng còn bộ nào phù hợp.”
“Không phải em đóng, mà em muốn làm đạo diễn.”“Chương Tuyệt”kinh ngạc, “Đạo diễn cái gì?”
“Em sẽ quay một bộ phim điện ảnh, tên là ‘Khói thuốc súng chốn hoang vu’.”“Chương Tuyệt”hỏi lại, “Nội dung là gì?”
“Chiến tranh ở Afghanistan.”“Chương Tuyệt”choáng váng, “Em đùa à?”
Phàn Hi lắc đầu, “Em nghiêm túc đấy.”
“Fancy, em đùa dai quá đấy.”
“Không phải, em chỉ muốn giúp mọi người hiểu thôi.”
“Hiểu cái gì?”
“Chiến tranh vô cùng tàn khốc, cuộc sống hòa bình thật đáng quý.”“Chương Tuyệt”bật cười, trêu cô, “Vừa tới thế giới thứ ba [1], lập tức thay đổi giác ngộ.”
[1] Thế giới thứ ba: Thế giới thứ ba sau đó trở thành từ ngữ chỉ các nước không thuộc thế giới phương Tây, cũng không thuộc hệ thống xã hội chủ nghĩa trong Chiến tranh Lạnh. Những nước này tham gia Phong trào không liên kết thành lập năm 1955 sau Hội nghị Bandung (Indonesia). Tuy vậy, ngày nay, từ ngữ này để chỉ các nước đang phát triển, bất kể hình thức chính trị ra sao. Mặc dù không có định nghĩa khách quan về Thế giới thứ ba hoặc “nước thuộc Thế giới thứ ba”, thuật ngữ này vẫn được sử dụng rộng rãi.
Phàn Hi cũng cười theo, nhưng đáy mắt không hề vui vẻ.”Chương Tuyệt”nhìn cô, “Không phải em nghiêm túc đấy chứ?”
Phàn Hi, “Ừ.”
“Không có nguồn tiêu thụ đâu. Xã hội bây giờ không có cảnh giường chiếu, không có kích tình, không có trai xinh gái đẹp, ai xem đây?”
Phàn Hi nói, “Vậy làm kiểu phim phóng sự, mèo khen mèo dài đuôi.”“Chương Tuyệt”nói, “Đừng điên.”
Phàn Hi nhìn anh ta, “Em thừa tiền mà, tự quay một bộ phim chơi thôi, anh phản ứng như vậy làm gì?”“Chương Tuyệt”thở dài, “Chỉ sợ không thể tự biên tự diễn, em không phải chuyên nghiệp.”
“Vậy tìm đạo diễn cho em, em là nhà sản xuất.”
“Không ai chịu đến Afghanistan lấy bối cảnh đâu.”
“Không cần đi Afghanistan, chọn đại một quốc gia Trung Đông, cũng na ná nhau mà.”“Chương Tuyệt”nhìn cô, “Em chắc chắn à?”