Sau cuộc mây mưa không dứt tối hôm qua, hạ thân Hạ Uyển Đình truyền đến cảm giác đau nhức.
Cố Thần đã sớm rời nhà đến công ty, trên chiếc giường rộng lớn còn lại một mình Hạ Uyển Đình. Cô chầm chậm ngồi dậy muốn thử xuống giường nhưng rồi lại nhăn mặt nằm im một chỗ. Ga trải giường đã được thay một cái mới tinh, hoàn toàn không để lại dấu vết cuộc hoan ái buổi tối.
Hạ Uyển Đình cố lết người vào phòng tắm, toàn thân đau nhức không chịu được. Cô khẽ rên một tiếng nhìn ngắm mình trong gương.
Trên người cô không chỗ nào không có dấu vết của Cố Thần. Hắn như con thú hoang điên cuồng đánh dấu lên lãnh địa của mình. Bả vai, xương quai xanh, tay, bắp đùi đều để lại dấu vết khó nói.
Hạ Uyển Đình đơn giản làm sạch người, cô khó nhọc ngồi vào bồn tắm, nước lạnh dâng lên khiến cô được tỉnh táo phần nào. Đêm qua bị Cố Thần dày vò khiến cô không còn chút sức lực.
Sau khi tắm rửa xong, Hạ Uyển Đình xuống lầu ăn nhẹ. Người làm ai nấy đều nhìn cô tủm tỉm cười. Phát hiện ra bầu không khí có phần lạ, cô lên tiếng hỏi dì Lâm.
“Hôm nay mọi người có chuyện gì vậy?”
Người nọ đùn đẩy người kia không dám nói, cuối cùng cô bảo dì Lâm đại diện mọi người nói ra.
“Thiếu phu nhân, đêm qua hai người...”
Dì Lâm chưa nói hết câu đã vội che miệng, vài cô nàng mặt đỏ lựng núp đằng sau nhau.
“Thiếu phu nhân yên tâm, tôi tuyệt đối không nhìn lén, cũng không có truyền ra ngoài. Là sáng nay thiếu gia kêu tôi vào dọn dẹp...”
Hạ Uyển Đình cũng không tiếp tục truy hỏi làm khó mọi người, từ đầu đến cuối cô chỉ im lặng. Hai người kết hôn gần hai năm mới viên phòng, kể ra cũng không phải việc gì quá vẻ vang.
“Thiếu phu nhân, nếu cô có thể mang thai, mối quan hệ của cô với thiếu gia chắc chắn có thể cải thiện. Ngày xưa thiếu gì trường hợp phi tần dựa vào việc mang long thai để phục sủng.”
Hạ Uyển Đình suy đi tính lại lời của dì Lâm. Cô rất thích trẻ con, cũng muốn có một đứa con của riêng mình. Nhưng nếu sinh con chỉ để níu kéo tình cảm của Cố Thần thì cô thà không có nó. Cô không muốn con mình sinh ra mà không có tình thương của cha.
“Dì nghĩ vậy thật à?”
“Tất nhiên rồi, hai người kết hôn hai năm vẫn chưa có con, lão phu nhân sớm đã mong ngóng rồi.”
Hạ Uyển Đình sờ sờ vùng bụng phẳng lì của mình, ở đây thật sự sẽ có em bé sao? Mọi người rồi sẽ chào đón nó chứ? Trong lòng cô dâng lên những cảm xúc phức tạp.
“Cứ thuận theo tự nhiên đi dì, chuyện này cũng không thể nói trước.”
Dì Lâm nghe vậy rất vui, cuối cùng cô cũng đã thông suốt. Mẹ quý nhờ con, rồi sẽ đến một ngày Cố Thần vì đứa nhỏ mà nguyện ý chấp nhận cô.
“Được, được. Thiếu phu nhân chắc cũng đã mệt rồi, cô lên phòng nghỉ ngơi đi, cần gì cứ sai người làm là được.”
Hạ Uyển Đình dùng bữa xong liền lập tức lên lầu, bụng dưới cô từ sáng vẫn râm ran đau nhức, phía dưới chịu sự giày vò mà sưng đỏ lên.
Cô đóng cửa phòng nằm lên giường, với tay lấy điện thoại tra cứu gì đó. Cô đang nghĩ tới lời dì Lâm nói sáng nay. “Nếu thật sự có con sẽ thế nào nhỉ?” Hạ Uyển Đình không kìm được mông lung suy nghĩ.
Trong lúc tâm trí rối ren nhất cô bất ngờ nhận được điện thoại của Hạ Uyển Lâm, không để chuông reo lâu đã vội vàng bắt máy .
“Em nhớ chị quá! Chị có đang rảnh không em đến tìm? Cha mẹ đi du lịch hết rồi, có mình em ở nhà không sớm thì muộn cũng chán chết.”
Hạ Uyển Đình vừa đưa tai lên liền nghe thấy một tràng ở phía bên kia điện thoại. Cô phì cười với sự nghịch ngợm của Hạ Uyển Lâm. Nghĩ đến trong nhà hiu quạnh không có người bầu bạn liền gọi Hạ Uyển Lâm đến.