Mê Tình Khó Cưỡng - Khiết Vãn

Chương 2: Ngoại tình



Hạ Uyển Đình nhìn vệt son môi với những dấu hôn kia. Chẳng biết hôm qua khi cô chờ hắn cả đêm ở phòng khách thì Cố Thần đang thác loạn nơi nào?

Đây không phải lần đầu tiên Cố Thần ngoại tình, cô đã thấy rất nhiều lần hắn đi một loại áo về một loại áo, trên người luôn có mùi nước hoa phụ nữ. Nhưng cô đều cam chịu không vạch trần, đơn giản vì cô yêu hắn. Phụ nữ khi yêu thường mù quáng, móc cả tim gan mình cho người thương. Hạ Uyển Đình nuốt nước mắt tiếp tục lau người cho hắn.

Cố Thần đang nửa tỉnh nửa say nhưng say nhiều hơn tỉnh, hắn ta nắm chặt cổ tay cô, miệng lại gọi tên người phụ nữ khác.

“Tiểu yêu tinh, em thật mê người. Tầm Tầm ngoan, thật biết cách làm tôi vui vẻ.”

“Tiểu Tầm Tầm thật quyến rũ, tôi sẽ nhẹ nhàng với em.”

Hạ Uyển Đình không thể tiếp tục lắng nghe những lời Cố Thần nói, cô vào nhà vệ sinh liên tục móc họng, nôn ói. Cô cảm thấy ghê tởm những chuyện Cố Thần đã làm. Nhưng thật ra chỉ Hạ Uyển Đình biết, người cô căm hận thực sự là bản thân mình, sau tất cả vẫn mù quáng yêu hắn.

Hạ Uyển Đình lau người cho hắn xong, gom hết quần áo mang đi giặt, người giúp việc cũng đã mang canh giải rượu đến, cô để gần bàn cho Cố Thần không phải với xa.

“Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?”

Người làm trong nhà đã chứng kiến việc ban sáng, ái ngại hỏi cô.

Hạ Uyển Đình cười chua xót.

“Tôi không sao, dù gì tôi cũng là vợ hợp pháp của anh ấy, sẽ có một ngày tôi khiến Cố Thần yêu tôi.”

Hạ Uyển Đình mím chặt môi bước xuống lầu, cô thu dọn một bàn đầy thức ăn, không cam lòng vứt hết vào thùng rác.

Một giờ sau, Cố Thần mới tỉnh rượu. Hạ Uyển Đình đang lau dọn căn phòng thấy hắn ta nhăn mặt, giơ tay đỡ lấy đầu liền nhanh chân đi đến.

“Anh tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không? Để em giúp anh xoa bóp.”

Cô đưa hắn chén canh giải rượu đã được hâm nóng, cẩn thận dìu hắn dựa vào thành giường.

Cố Thần tức giận hất đổ chén canh giải rượu trên tay cô, nước canh nóng bỏng bắn hết lên đôi tay mềm mại. Hạ Uyển Đình kêu lên một tiếng đau đớn, cô nhìn Cố Thần không hiểu vì sao.

“Cô sao lại phiền phức như vậy?”

Cố Thần khó chịu lớn tiếng.

Hắn trừng mắt nhìn cô, trên gương mặt đều là vẻ chán ghét đến cực điểm. Hắn bước nhanh ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại. Trong căn phòng lạnh lẽo chỉ còn một mình Hạ Uyển Đình nước mắt lã chã, khóc không thành tiếng.


Cô cúi người xuống nhặt từng mảnh vỡ, chén canh vỡ vụn như chính tình cảm của cô vậy. Hạ Uyển Đình biết Cố Thần không yêu cô, vậy mà cô luôn tự lừa dối mình, chỉ cần đối xử với hắn thật tốt, sẽ có ngày hắn chịu nhìn về phía cô.

Thu dọn xong đống lộn xộn dưới đất, Hạ Uyển Đình như chợt nhớ ra gì đó, chạy nhanh xuống dưới lầu. Cô thấy Cố Thần đang ngồi ở phòng khách nhàn tản cầm tách trà, lấy hết can đảm mới dám bước tới.

Hạ Uyển Đình lúng túng, hai tay đan vào nhau, mồ hôi túa ra ướt đẫm. Cô nhìn hắn, lấy hết can đảm mở lời: “Thần, ngày mai anh có thể… “

Chưa kịp nói hết câu, Cố Thần đã cắt ngang lời cô: “Cho cô năm phút, tôi không có nhiều thời gian.”

Lời vừa đến miệng liền bị câu nói này của hắn đánh ngã, Hạ Uyển Đình một mặt ngơ ngác, mất tự nhiên. Bản năng nói cô không nên tiếp tục làm phiền hắn, nhưng lí trí nói với cô mai là một ngày rất quan trọng.

“Ngày mai là đại lễ của cha mẹ em, họ đã cho người gửi thiệp đến. Từ khi em gả đến Cố gia chưa lần nào về nhà cùng anh cả, anh có thể đi cùng em được không?”

Hạ Uyển Đình nói xong hít thở không thông, cô cảm thấy thốt ra được lời này đã dùng hết thảy can đảm vốn có. Hạ Uyển Đình len lén nhìn biểu cảm Cố Thần, như sợ hắn không đồng ý, nhanh nhẹn nói thêm.

“Em cũng là suy nghĩ cho anh, hai năm kết hôn chúng ta đều không xuất hiện cùng nhau, khó tránh khỏi lời đồn, với anh mà nói đều không tốt.”

Cố Thần nghe cô nói vậy thì suy nghĩ một lát, hắn tuy chán ghét người này nhưng lời cô nói cũng không sai.

Cố Thần đưa mắt lên nhìn cô, hạ thấp giọng: “Tôi chỉ xuất hiện một lát coi như cho cô chút thể diện, ngày mai đừng ăn mặc quê mùa như vậy làm xấu mặt tôi.”

Hắn nói xong liền khoác áo đi ra ngoài để Hạ Uyển Đình một mình đang lâng lâng vì hạnh phúc. Cô không có nằm mơ. Hắn đã thật sự đồng ý. Khoé miệng cô bất giác kéo lên một đường, những tủi nhục ban sáng cũng biến mất. Cố Thần chỉ cần ban phát cho cô chút dịu dàng, cô liền tưởng đó là chân tình thực sự.

Nhận được lời đồng ý của Cố Thần, Hạ Uyển Đình nhanh chóng thông báo cho cha mẹ Hạ biết. Kể từ khi gả đi, cô không có dịp về thăm cha mẹ Hạ, thăm em gái Hạ Uyển Lâm. Họ đều là gia đình của cô, tuy không chung dòng máu nhưng đều là người một nhà


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.