Hạ Uyển Đình mở mắt tỉnh dậy, cô nhìn thấy trần nhà màu trắng, rèm cửa màu đen và bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Cô hốt hoảng ngồi bật dậy, đầu đau như búa bổ, trên cơ thể lờ mờ có những vết thương do bị đẩy ngã.
Hạ Uyển Đình nắm chặt ga giường muốn đứng dậy, ngay khi bàn chân chạm đất, một cảm giác đau thấu xương truyền lên tận đại não cô. Cô không kịp chuẩn bị liền ngã khuỵu xuống nền nhà.
Nghe tiếng động, Thẩm Trì gác lại tập tài liệu, anh choàng chiếc áo blouse rồi nhanh chóng tiến về phía phòng cô. Tiếng động không lớn lắm nhưng vẫn khiến anh lo lắng không thôi.
“Đình Đình!”
Thẩm Trì chạy đến thấy cô nằm dưới nền nhà, mồ hôi ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt. Anh chạy thật nhanh ôm cô đặt lại lên giường, ánh mắt không che giấu được sự bất an.
“Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Hạ Uyển Đình nhìn người đàn ông trước mặt không biết nên trưng ra biểu cảm gì. Cô nắm chặt lấy vạt áo, dùng tốc độ nhanh nhất lùi về phía sau, nhìn người kia với ánh mắt thận trọng.
“Anh là ai? Đừng có lại đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Nói xong câu này, cô mới thấy bản thân ngu ngốc như thế nào. Ở đây chỉ có cô và hắn, muốn báo cảnh sát, sợ còn khó hơn lên trời. Hạ Uyển Đình tay nắm chặt ga giường, tỏ thái độ bất mãn.
“Đừng sợ, tôi sẽ không hại em.”
Thẩm Trì thở dài ngao ngán, có lẽ anh khiến cô sợ hãi rồi. Không biết những người ở căn nhà đó họ đã làm gì khiến Đình Đình của anh tồn tại bóng ma tâm lí lớn như vậy. Anh muốn cô thoát ra khỏi bóng tối, tốt nhất là giẫm đạp lên những người đã từng làm tổn thương cô.
Biết Hạ Uyển Đình vẫn chưa kịp tin, Thẩm Trì đi đến bên tủ lấy ra một tờ giấy đưa cho cô. Anh vốn không thích làm bác sĩ, nhưng năm xưa vì lời hứa với một cô gái nhỏ mà nhất quyết đi theo con đường này.
Hạ Uyển Đình chần chừ, cô theo bản năng giơ tay ra rồi rất nhanh rụt tay lại.
Thẩm Trì vẫn rất kiên nhẫn nhìn cô, anh tiến đến bên cạnh, duy trì một khoảng cách an toàn với cô, mở tờ giấy.
“Em nhìn xem, đây là giấy của bệnh viện. Tôi với bác sĩ Dư là đồng nghiệp, hôm qua là bà ấy nhờ tôi chăm sóc em. Còn đây là giấy tờ tùy thân của tôi, vậy đã đủ chứng minh tôi sẽ không hại em chưa?”
Hạ Uyển Đình lắng nghe, nửa hiểu nửa không. Cô nhìn người đàn ông trước mặt đang ôn nhu nhìn hình, phải thừa nhận từ sâu trong cõi lòng cô không bài xích anh ta.
Bên trong tờ giấy có chữ ký của bệnh viện về bệnh tình của cô, còn có người kia, có không nén được tò mò nhìn xuống.
Anh ta tên Thẩm Trì, năm nay 27 tuổi, hiện đang là Trưởng khoa ngoại của bệnh viện tư nhân đứng đầu thành phố.
Cô khẽ nhẩm thầm cái tên này trong đầu.
Thẩm Trì, Thẩm Trì....
Quen quá!
Cô không biết mình với người đàn ông này từng có mối quan hệ gì, chỉ biết rằng hiện tại anh ta là người duy nhất có thể cho cô nương nhờ. Cô không cam tâm như vậy. Dựa vào đâu cô phải sống chật vật vì mất con trong khi đôi cẩu nam nữ kia được thong dong, tự tại?