Hạ Uyển Đình đối với câu hỏi của Hạ Uyển Lâm có phần khó xử. Cô đã làm vợ Cố Thần ba năm mà còn không dám lấy tư cách nữ chủ nhân Cố gia. Cô hết nhìn Hạ Uyển Lâm với vẻ mặt mong chờ lại nhìn Cố Thần đầy ái ngại
Sau cùng, Hạ Uyển Đình đành tỏ vẻ thản nhiên đưa tay về phía Cố Thần.
“Thần, đây là em gái em mới trở về từ nước ngoài, Hạ Uyển Lâm.”Nói xong lại hướng em gái cất giọng niềm nở: “Đây là chồng chị, Cố Thần.”
Cố Thần từ nãy đến giờ vẫn im lặng theo dõi màn hư tình giả ý của Hạ gia bấy giờ mới ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thấy một cô gái trẻ đứng bên cạnh Hạ Uyển Đình mà cô gái này đang dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn từ trên xuống.
Thôi xong! Cố Thần thầm than nhẹ trong lòng. Dù gì hắn cũng là đàn ông bằng xương bằng thịt, lại đứng trước một cô gái trẻ đẹp mơn mởn khó tránh khỏi có cảm giác. Bộ ngực phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở như cố ý phơi bày, làn da trắng nõn được bộ dạ phục màu đen tôn lên.
Hạ Uyển Lâm nhìn thấy phản ứng của Cố Thần liền biết hắn đã mắc câu. Đàn ông mà, khó tránh khỏi nữ sắc. Hơn nữa lại là đàn ông thành đạt như Cố Thần sớm đã chán ngấy thể loại vợ hiền dâu thảo như chị gái cô. Cho hắn một chút cảm giác thành tựu của chinh phục so ra còn kích thích hơn cả .
Hạ Uyển Lâm bước về phía Cố Thần, hai tay như hai con rắn quấn chặt cổ hắn, môi mỏng nhẹ phớt qua mặt, thừa dịp Hạ Uyển Đình không chú ý còn phả hơi thở ấm nóng vào tai.
“Chào anh rể, em là Hạ Uyển Lâm. Đám cưới hai người không về được thật có lỗi, em sẽ sớm tới tận nhà đưa hồng bao, anh nhớ phải đối xử tốt với chị em đấy.”
Hạ Uyển Đình bấy giờ mới quay ra, cô nghe thấy lời nói của Hạ Uyển Lâm liền lắc đầu cười nhẹ. Cô nhóc này sống ở nước ngoài quen tác phong bên đó, mọi chuyện đều cởi mở.
Về phần Cố Thần, hắn vừa trong trạng thái lâng lâng ra. Không biết vô tình hay cố ý, cô Hạ Uyển Lâm này vừa nãy còn cọ cọ vào người hắn. Sự đẫy đà, mềm mại, trắng mướt của phụ nữ khiến cả người hắn sục sôi. Câu dẫn đến mức này không phải cố ý thì là gì? Trong cơn huyết nhục sôi trào, hắn thề nếu ở đây không có ai nhất định sẽ dạy dỗ cô một trận.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn vẫn phải tỏ vẻ chính nhân quân tử, nhẹ nhàng nói.
“Không cần khách sáo, em là em gái Đình Đình thì cũng tức là em gái anh. Khi nào rảnh cứ đến chơi tự nhiên như ở nhà.”
Hạ Uyển Lâm nghe vậy có vẻ rất vui, không hề kiêng dè ở đây còn có người ném cho hắn một ánh nhìn trần trụi. Cố Thần không cảm thấy lạ lẫm mà ngược lại còn thấy cô gái này rất có sức hút, biết được bản thân có gì và đàn ông muốn gì.
“Nhất định mà. Chị à, anh rể tốt với chị quá, em cũng tìm được người đối xử tốt với mình như vậy thì hay biết bao.”
Hạ Uyển Đình nghe vậy phì cười. Trông Hạ Uyển Lâm nổi bật như vậy, khẳng định người theo đuổi cô không ít. Ngược lại cô cảm thấy mình mới nên ngưỡng mộ em gái. Cô trẻ đẹp, tự do phóng khoáng, bản thân mình trước khi lấy Cố Thần phải chăng cũng như vậy?
Nhìn đám người trẻ tuổi nói chuyện vui vẻ, Khương Tử Vân cũng xen vào vài câu nhắc nhở.