“Xin lỗi, Đình Đình!” Anh vòng tay ôm lấy cô khẽ nói, “Một tờ giấy đăng ký kết hôn không đủ, anh còn muốn cho em một đám cưới long trọng nhất trên đời, để em so với bất kỳ ai cũng không hề thua kém.”
Nói đoạn, anh quỳ một chân xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung. Khi chiếc hộp được mở ra, bên trong là một cặp nhẫn đôi có khắc tên hai người.
Thẩm Trì nhìn cô, hồi hộp lấy chiếc nhẫn ra. Anh chìa bàn tay trước mặt cô, ngóng đợi khoảnh khắc cô đặt tay mình vào.
“Đăng ký kết hôn trước chỉ để chắc chắn em sẽ không thể nào rời khỏi anh, tuy nhiên, anh còn chưa tỏ tình với em một lần đàng hoàng.”
Anh hơi lo lắng, hầu kết trượt lên trượt xuống, giọng điệu có phần run run: “Tin tưởng anh Đình Đình! Quá khứ của em anh không kịp tham dự, vậy thì hãy. giao tương lai của em cho anh. Một tiếng yêu quá nặng, nếu em không phiền, anh có thể dùng cả đời để chúng minh.”
Hạ Uyển Đình mỉm cười hạnh phúc, cô ôm chầm lấy anh, trao cho anh nụ hôn ấm áp: “Anh không cần nói gì cả, em hiểu mà!”
“Vậy em có đồng ý không?”
Hạ Uyển Đình nhìn anh, phì cười: “Em còn lựa chọn nào khác sao?”
“Không có! Tỏ tình chỉ là hình thức, em đồng ý hay không cũng phải ở bên anh suốt cuộc đời này!” Thẩm Trì bá đạo lên tiếng, anh nhân cơ hội lồng chiếc nhẫn vào tay cô.
“Vậy thì em miễn cưỡng đồng ý vậy.” Hạ Uyển Đình nhún vai, cô nhìn chiếc nhẫn có tên anh và cô trên tay mình, trong lòng không khỏi dâng lên niềm ngọt ngào khó giấu.
“Hai người còn chờ gì nữa, hôn đi chứ?”
“ y ây đừng! Tôi còn chưa có bạn gái, không thể để bị thồn cẩu lương như vậy được. Có gì hai người đợi tôi quay mặt đi rồi muốn làm gì thì làm!
Một giọng nam một giọng nữ bất chợt vang lên, Hạ Uyển Đình quay sang liền thấy Kha Bân cùng với Mộc Xà. Cô không khỏi bất ngờ trước sự xuất hiện của hai người họ. Cũng đã khá lâu rồi bọn họ chưa được gặp lại nhau.
“Sao các người cũng ở đây vậy?” Cô không kìm được niềm hạnh phúc, mỉm cười nói.
“Hai người kết hôn chúng tôi không đến uống rượu hỷ được sao? Thật keo kiệt!” Kha Bân hừ mũi nói.
“Được Được! Đến lúc đấy nhất định không thiếu các cậu.” Hạ Uyển Đình hào sảng tiếp lời.
Cô đang tính hàn huyên với bọn họ thêm một chút nữa thì người đàn ông nào đó đã không đợi nổi nữa. Thẩm Trì liên tục cọ cọ vào tay cô, anh ôm cô chặt hơn khiến cô ngứa ngáy cả người.
“Hôm nay anh mới là nhân vật chính. Em đừng chỉ để ý đến họ mà quên mất anh.”
Hạ Uyển Đình phì cười trước sự trẻ con của Thẩm Trì. Đây có còn là người đàn ông 28 tuổi không vậy?
“Nào có! Em không dám mà!” Cô bất lực giơ tay đầu hàng.
“Nói dối! Nếu vừa nãy anh không nói, em còn định tiếp tục hàn huyên với họ nữa chứ gì?”