Tối hôm đó Hạ Uyển Đình bị Thẩm Trì dày vò đến ngất lên ngất xuống. Thậm chí khi cô đã mệt lả đi thì con người ấy cũng nhất quyết không buông tha, bàn tay anh mặc sức hoành hành khám phá cơ thể cô, hàm răng nanh thi thoảng lướt qua da thịt khiến cô rùng mình.
Hạ Uyển Đình uể oải nằm trên giường, mí mắt cô nặng trĩu chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức.
“Anh có thể đừng cắn em không? Anh là c.h.ó đấy à?”
“Ừm!” Thẩm Trì không để ý đến thái độ cằn nhằn của cô, anh vẫn miệt mài gặm cắn cần cổ cô không biết chán, “Gâu!”
“...”
Ăn nói xà lơ, Hạ Uyển Đình thật sự phục anh rồi!
“Đừng nghịch nữa, ngày mai anh không phải đến bệnh viện hay sao?”
“Không đến!”
Vốn đi ngày mai anh có ca trực nhưng không hiểu sao dạo gần đây Hạ Uyển Đình thường không khỏe trong người. Cô không ăn được mấy, nhiều khi hơi ngửi thấy mùi dầu mỡ đã nhăn mặt khó chịu.
Vì thế anh mới xin viện trưởng để người khác thay ca, anh muốn nghỉ một ngày chăm sóc cô.
“Không đến?” Hạ Uyển Đình bật người ngồi dậy, cơn buồn ngủ cũng lập tức tiêu tan.
Chẳng phải anh nói dạo gần đây ở bệnh viện rất nhiều việc hay sao, hôm nay đột nhiên lại rảnh rỗi thế?
“Ừm…” Thẩm Trì khẽ nói, bàn tay khẽ vuốt từ vòng eo thon nhỏ của cô đi lên, “Ở nhà 'chơi' với em!”
Hạ Uyển Đình khẽ rùng mình lập tức chui rúc vào chăn. Vừa nãy đã làm ba lần rồi, anh không mệt nhưng cái eo của cô chắc chắn không chịu nổi.
Từ góc nhìn của Thẩm Trì chỉ thấy cô lộ ra đôi mắt đen láy khẽ trừng anh, vốn dĩ Thẩm Trì chỉ muốn trêu chọc cô, anh rất thích nhìn dáng vẻ Hạ Uyển Đình khi tức giận.
“Không phải em nói muốn đi ngủ sao? Còn thức nữa anh không ngại để em thức tới sáng luôn đâu!”
Hạ Uyển Đình sợ hãi vội nhắm tịt mắt lại, cô đã được kinh qua sức mạnh của người đàn ông này. Câu nói để cô thức tới sáng chắc chắn không phải là nói suông.
Thẩm Trì hài lòng nhìn cô nằm gọn trên giường chuẩn bị ngủ, bản thân cũng lập tức nằm xuống kéo cô vào sát người mình. Anh vòng tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, đặt cô nằm lên ngực mình, mùi sữa tắm nhàn nhạt toả ra từ người cô khiến anh thấy dễ chịu.
Sáng hôm sau Thẩm Trì bị đánh thức bởi tiếng nôn ói của cô, anh vội vã chạy vào nhà tắm, trên người áo ngủ còn chưa kịp thay ra.
Anh chết sững khi thấy Hạ Uyển Đình nằm gục người trên bồn rửa mặt, sắc mặt cô tái nhợt không còn một giọt máu, mái tóc dài tán loạn hai bên vai.
“Em sao vậy Đình Đình?” Thẩm Trì ngay lập tức giúp cô lau rửa, xong xuôi anh nhanh chóng ôm lấy cô đặt lên giường.
“Em không biết… em khó chịu lắm.” Hạ Uyển Đình mệt mỏi thở hắt ra, cả người cô không còn chút sức lực nào.
Thẩm Trì giúp cô khám sơ qua nhưng không phát hiện triệu chứng nào đáng ngờ, trước kia anh muốn làm bác sĩ cũng vì cô, nhưng bây giờ nhìn cô yếu ớt nằm gục trong ngực mình nhất thời cảm giác được sự bất lực.
“Anh đưa em đến bệnh viện!”
Hạ Uyển Đình đã chẳng còn chút sức lực nào nữa, cô để mặc Thẩm Trì đưa mình ra xe, một đường chạy thẳng đến bệnh viện.
Hạ Uyển Đình nhanh chóng được đẩy vào phòng khám, Thẩm Trì muốn vào cùng cô nhưng lập tức bị y tá mời ra. Mọi người ở bệnh viện đều ái ngại nhìn anh, ai cũng biết hai người là vợ chồng, anh còn là bác sĩ nổi tiếng ở khoa ngoại. Thể nhưng theo nguyên tắc anh vẫn không được theo vào.
Khi ánh đèn phòng khám vừa tắt, Thẩm Trì không đợi được nữa lập tức chạy vọt vào. Anh không để ý bên cạnh còn có người khác đi thẳng đến chỗ Hạ Uyển Đình.