Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

Chương 17: C17: Tìm phiền toái



Hôm nay Hứa Thư Yểu cứ hay hắt xì, cứ cảm giác như có người chửi sau lưng cô ấy.

"Có phải cậu bị cảm rồi không? Giờ đang lúc giao mùa, rất dễ bị cảm." Lý Mạn quay đầu nói chuyện với Hứa Thư Yểu: "Mẹ mình nói, càng là lúc này, càng phải giữ ấm."

Hứa Thư Yểu xoa xoa cái mũi gật đầu: "Hình như có chút."

"Cậu uống chút rễ bản lam đi, tăng cường sức miễn dịch một chút."

"Được rồi." Hứa Thư Yểu gật đầu, buông cây bút trong tay ra, cười hỏi: "Đi WC không?"

"Đi."

Bạn tốt, chính là phải tay nắm tay cùng nhau đi WC.

Lúc đi ra ngoài, hai người ngoài ý muốn bị chặn ở cửa WC. Đối phương là 3 nữ sinh, cầm đầu đúng là Vũ Vi, rõ ràng là hơi có ý vị người tới không có ý tốt. Trong WC, những nữ sinh khác không muốn gây chuyện đều chạy đi ra ngoài, đứng ở bên ngoài vây xem.

"Chậc, bị Vũ Vi tìm phiền toái, hai người kia phải xui xẻo rồi."

"Đúng vậy, ai không biết Vũ Vi có người anh trai hỗn xã hội."

"Đáng sợ quá, chúng ta có cần tìm giáo viên không?"

"Vẫn là thôi đi, lỡ mà bị Vũ Vi biết, chờ bị cô ta trả thù sao?"

Hứa Thư Yểu vỗ vỗ tay Lý Mạn, ý bảo cậu ấy ra ngoài trước.

Lý Mạn cũng phản ứng rất mau, hai bước liền đi theo những nữ sinh khác chạy ra khỏi WC nữ, tính toán về lớp học tìm viện binh.

Vũ Vi vung tay lên, hai nữ sinh phía sau cô ta liền đóng cửa WC lại ngay.

Trong cả cái WC chỉ dư lại 4 nữ sinh bọn họ, Hứa Thư Yểu cười cười: "Bạn học, các cậu như thế này là làm gì vậy?"

Ba nữ sinh tiến lên, cơ hồ là bao vây lấy Hứa Thư Yểu, Vũ Vi giơ tay đẩy Hứa Thư Yểu: "Hứa Thư Yểu đúng không? Nghe nói mày rất cuồng nhỉ, gà rừng mà cũng muốn biến thành phượng hoàng, mày cảm thấy mày xứng sao?"

Lý Mạn vội vã chạy về lớp học, còn chưa có đi vào đã gào to lên: "Không hay rồi không hay rồi, Hứa Diễn, Yểu Yểu bị đám Vũ Vi chặn ở WC nữ!"

Một tiếng gào này, cơ hồ là học sinh cả lớp đều nghe thấy được.

Hứa Diễn phản ứng rất mau, chửi một câu "thảo", đứng bật dậy xông ra ngoài.


Bên kia, Diệp Minh cũng đứng dậy, chạy ra ngoài theo với anh chàng, đằng sau là Đỗ Xán với Diêm Minh Vũ.

Trương Lệ với Chu Phương đứng cạnh Hứa Mộng Dao vẻ mặt hưng phấn mà giữ chặt cô ta: "Đi thôi, chúng ta đi xem náo nhiệt đi, Hứa Thư Yểu chọc phải con nhỏ Vũ Vi kia, chắc chắn không có quả ngon mà ăn."

Trước khi Hứa Thư Yểu tới cái trường này, Vũ Vi là hoa khôi trường được công nhận của khối 12 tại trung học quốc tế, cả khối, cơ hồ có một nửa nam sinh thích con nhỏ đó. Nghe nói Vũ Vi quen biết không ít người ngoài xã hội, còn nhận bọn họ làm đại ca, rất có bộ tịch.

Hứa Diễn nghe được mẹ mình bị chặn ở WC xong, trong óc đều là những tin tức xã hội nhìn thấy nghe được ở trên mạng khi trước, đủ các loại bạo lực học đường.

Chỉ cần tưởng tượng đến mẹ mình bị một đám nữ sinh chặn ở trong WC, sau đó đám kia thay phiên tát tai, anh đều phải nóng nảy điên rồi.

Anh bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới cửa WC, cửa WC bị đóng lại, ngoài cửa còn vây quanh không ít người, lại không thấy có một ai đi kiếm thầy cô.

Anh lạnh giọng nói: "Tránh ra."

Đám học sinh vây xem ở cửa sôi nổi tránh ra một cái đường, ai cũng không muốn trộn lẫn vào cái vũng nước đục này.

Hứa Diễn nhìn cánh cửa bị đóng chặt lại kia, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia bốc lên ánh lửa hừng hực. Anh cũng không hề vô nghĩa, giơ chân lên liền đá, cánh cửa WC chả thế nào rắn chắc kia "bùm" một tiếng, trực tiếp bị anh chàng đá văng ra.

Trong WC, Hứa Thư Yểu với ba nữ sinh khác đều ngây ngẩn cả người, nhìn Hứa Diễn đang sát khí đầy mặt đứng ở cửa WC.

"Hứa Diễn?" Hứa Thư Yểu hít hà một hơi, nhìn cánh cửa lảo đảo lắc lư cạnh anh chàng.

Hứa Diễn bước đến cạnh cô, khẩn trương mà nhìn cô: "Cậu có sao không? Mấy nhỏ này có bắt nạt cậu không?"

"Mình không sao." Hứa Thư Yểu lắc đầu, nhìn về phía 3 nữ sinh sau lưng anh chàng: "Mình cảm thấy, có sao chính là bọn họ."

Hứa Diễn tức giận xoay người lại, còn không quên bảo vệ Hứa Thư Yểu sau lưng, lại ngoài ý muốn thấy 3 nữ sinh kia có trang điểm tinh xảo mấy cũng nhòe hết, còn có một cô hốc mắt đều đỏ, muốn khóc lại không khóc.

Hứa Diễn: "......" Anh xem nhẹ sức chiến đấu của mẹ mình rồi!

Vũ Vi bụm mặt, trong miệng còn ồn ào gào: "Hứa Thư Yểu, tao sẽ không bỏ qua mày đâu!"

Hứa Thư Yểu đằng sau Hứa Diễn nghiêng đầu lộ mặt: "Bạn học à, cậu dụng tâm đi học tập không tốt sao? Cậu như vậy, dù cho Hứa Diễn thích cậu, tôi cũng sẽ không cho phép cậu bước vào cửa nhà bọn tôi đâu."

Về sau cô nhất định phải kiếm đứa con dâu ôn nhu chút mới được.

Hứa Diễn: "Mình mới không thích cô ta đâu."

"Giả thiết thôi."


Vũ Vi tức giận đến hét lên một tiếng, bụm mặt chạy ra ngoài. Hai cô nữ sinh đi theo cô ta chỉ có thể đi theo sau lưng cô ta, hậm hực rời đi.

Đứng ở bên ngoài, không có kịp lên sàn mở rộng chính nghĩa, Đỗ Xán cảm khái nói: "Hứa Thư Yểu lợi hại à nha!"

"Chủ nhiệm tới!" Cũng không biết là ai hú lên một tiếng, đám học sinh xem náo nhiệt bên ngoài đều tản đi.

Hứa Thư Yểu nhìn cánh cửa bị đá hư này, vỗ vỗ vai con trai: "Còn không mau đi, chờ chủ nhiệm tới bắt con hả?"

"Vậy cái cửa này......"

Chỉ cần chủ nhiệm hơi điều tra chút thôi là có thể biết là ai làm.

Hứa Thư Yểu mím môi, cặp mắt kia cong cong, đôi ngươi sáng lấp lánh.

Cô nói: "Có mẹ ở đây, con sợ cái gì?"

Hứa Diễn nghiêng đầu nhìn về phía cô, trong lòng không hiểu sao thấy đắng chát.

Khi còn nhỏ anh gặp rắc rối, sợ hãi trốn sau lưng mẹ, mẹ sẽ liền ôn nhu mà nói với anh: "A Diễn đừng sợ, có mẹ ở đây rồi."

Về sau trưởng thành rồi, anh luôn muốn đứng đằng trước bảo vệ mẹ, nhưng thường thường sự việc phát triển đến cuối cùng, đều là mẹ thu thập cục diện rối rắm cho anh.

Tiếng rống giận của chủ nhiệm Thẩm đã truyền đến: "Mấy cô cậu vây quanh ở chỗ này làm gì? Không đi học sao?"

Hứa Diễn không đi: "Cửa là con đá, có liên quan gì đến mẹ đâu, mẹ đi trước."

"Tôi nói hai người các cậu đang bẻ xả cái gì vậy, đi thôi, thật bị bắt được, 1000 chữ kiểm điểm không tránh được đâu đó." Diệp Minh lên tiếng nhắc nhở.

Hứa Diễn đẩy Hứa Thư Yểu đi ra: "Mẹ đi lẹ lên."

Diệp Minh thuận tay giữ chặt vai Hứa Thư Yểu, dắt cô đi về phía trước: "Đi mau."

Sau lưng là chủ nhiệm Thẩm đang lớn giọng: "Ai làm, ai đạp cửa WC nữ? Thẳng thắn từ khoan!"

Hứa Diễn đi ra khỏi WC nữ, hào phóng thừa nhận: "Là em!"


Đã chạy xa, Hứa Thư Yểu: "......"

Hứa Diễn làm anh hùng trước mặt mẹ mình một lần, cảm thấy mình cực có mặt mũi, cho dù bị phạt phải sửa lại cửa, lại viết kiểm điểm nữa, cũng vẫn sướng rơn.

Hứa Thư Yểu thấy anh ngốc như này cũng cảm thấy buồn cười.

Có điều, thông qua chuyện này, cô mơ hồ cảm thấy, trước lúc Hứa Diễn xuyên việt đến đây nhất định đã xảy ra chút chuyện với mình.

Cô nhớ rõ Hứa Diễn từng nói rằng anh là thấy được một câu hỏi trên máy tính rồi mới xuyên qua đây.

Theo lý thường, lúc ấy anh đều sắp sửa thi đại học rồi, sao mà còn có thời gian đi tiệm net?

Hứa Diễn vẫn luôn kiêng dè không chịu nói chuyện này, ở vị trí của Hứa Thư Yểu mà nhìn, đây hẳn chính là mấu chốt sự việc.

Lại đến cuối tuần, một tuần này, chỉ có chủ nhật là được cho nghỉ nửa ngày. Trưa có thể về nhà ăn cơm, các bạn học đều rất là hưng phấn.

Chuông tan học vừa vang một cái, mọi người liền bắt đầu dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Hứa Diễn ở cuối lớp, nhàm chán mà nhảy lên duỗi tay chạm vào khung cửa, sau đó lại làm động tác tay không ném rổ, đang đợi Hứa Thư Yểu dọn dẹp đồ đạc, sau đó mấy người bọn họ cùng nhau xuống lầu.

Đỗ Xán nói: "Nghe nói gần đây có một khoản game bắn súng mới ra, Diệp ca, chiều nay chúng ta đi chơi thử chút không?"

"Game gì vậy?" Hứa Diễn nghe thấy, hưng phấn gia nhập đề tài.

Lý Mạn vơi Hứa Thư Yểu đi ở phía sau, cô ấy cảm thán: "Sở thích của đám nam sinh thật đúng là kỳ quái, chỉ thích mấy cái thứ đánh đánh giết giết kia."

Bọn họ vừa mới đi ra khỏi cổng trường, đằng trước đột nhiên có 4 người đi ra, cản đường bọn họ, người tới không có ý tốt.

Đối diện còn có người quen, thế mà là Vũ Vi.

Hôm nay Vũ Vi trang điểm, chẳng có tí bộ dáng nào của học sinh, lớp trang điểm trên mặt kia cũng khoa trương đến lợi hại, diễm lệ ghê gớm.

"Em gái, nói cho anh, ai bắt nạt em?" Người đàn ông đứng bên người Vũ Vi lưu manh dầu mỡ mở miệng. Gã kia mặc áo sơ mi bông, trên tóc cũng chả biết đã bôi bao nhiêu lớp dầu bôi tóc, dưới ánh nắng nó đều phản quang kìa.

Bởi vì có người chống lưng, Vũ Vi chỉ thẳng Hứa Thư Yểu: "Chính là con nhỏ đó, ở trong trường nó bắt nạt em!"

Người đàn ông kia quét mắt liếc nhìn Hứa Thư Yểu một cái, sau đó rốt cuộc không dời đi đi, đều nhìn thẳng mắt, thậm chí còn không nhịn được mà huýt sáo một tiếng với Hứa Thư Yểu: "Woa, còn là một cô em xinh đẹp này."

Lý Mạn sợ hãi mà bắt lấy tay Hứa Thư Yểu: "Bọn họ là ai vậy?"

Hứa Thư Yểu nhíu mày, lại nhìn sang một bên, con trai cô hình như còn đang khí thế ngất trời mà tám game với Đỗ Xán, căn bản không chú ý tới mẹ nó đang gặp nạn.

Nhưng thật ra là Diệp Minh lại phát hiện rất nhanh, chặn trước người Hứa Thư Yểu, giọng cậu ta hơi trầm xuống, mang theo chán ghét: "Lâm Hàn, anh tới làm gì?"

"Diệp Minh?" Người đàn ông đối diện cũng không nghĩ tới Diệp Minh lại ở đây. Khóe môi gã ta mang theo ba phần cười, thấy Diệp Minh che chở Hứa Thư Yểu như vậy thì nhướng mày nói: "Cô em xinh đẹp này là bạn gái em à?"


Vũ Vi cũng không nghĩ tới Lâm Hàn lại quen biết Diệp Minh, cô ta kinh ngạc: "Hai người quen nhau?"

Lâm Hàn cười tiến lên, khoác vai Diệp Minh, chỉ vào Diệp Minh giới thiệu: "Thái tử gia truyền thông Diệp thị, em họ bên ngoại của tôi." Trên ngón cái gã ta còn đeo một cái nhẫn nạm vàng to.

Biểu cảm trên mặt Vũ Vi cứng lại rồi: "Cái, cái gì?" Cô ta hoàn toàn không ngờ tới, anh trai xã hội mình kiếm được thế mà là thân thích của Diệp Minh.

Nhìn hai cái người rõ ràng không phải cùng một thế giới trước mắt này, mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Đuôi mày Diệp Minh nhuốm màu lạnh lẽo, vẻ mặt ghét bỏ mà tránh gã kia: "Cách xa tôi ra một chút." Cậu chàng không muốn thừa nhận cái gã thân thích rác rưởi này chút nào.

Hứa Diễn chuyên chú thảo luận game với Đỗ Xán hồi lâu mới hậu tri hậu giác phát hiện được, đám bọn họ gặp phải phiền toái. Anh chàng quay đầu lại chạy về, che chở trước mặt Diệp Minh với Hứa Thư Yểu, đẩy Lâm Hàn ra: "Anh là ai hả?"

"Tiểu tử thúi kiêu ngạo thiệt đó ha?" Lâm Hàn lảo đảo lui về sau hai bước, ngay trước mặt nhiều huynh đệ như vậy, gã ta không chịu nổi mất mặt, đứng vững lại rồi liền chỉ vào mũi Hứa Diễn, hung thần ác sát nói: "Tiểu tử thúi, mày động thủ với ai đó?"

Hứa Diễn giơ tay lên bắt lấy ngón tay gã ta hung hăng bẻ một cái: "Nói chuyện thì nói chuyện, khoa tay múa chân bậy bạ cái gì đó? Sợ người ta không biết là mày có tay hả?"

Lâm Hàn đau đến sắc mặt đều thay đổi: "Đm, mày buông tay ra cho tao, có tin tao chơi chết mày hay không?"

Hai người đứng sau gã ta nhìn thấy kiểu này thì chuẩn bị động thủ.

"Khẩu khí thật lớn."

Giọng nói trầm thấp mang theo ý lạnh truyền đến, Diệp Minh nhìn thấy người tới, trong mắt sáng ngời: "Chú út!"

Người đàn ông chậm rãi đi tới, anh mặc một chiếc sơ mi màu đen, thoạt nhìn có chút tùy ý rồi lại phá lệ trầm ổn. Trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia mang theo ý lạnh sâu không thấy đáy.

Lâm Hàn nhìn thấy anh đến, sắc mặt đại biến, quả thực y chang như chuột thấy mèo, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn: "Diệp...... Diệp nhị thiếu......"

Hứa Diễn thấy người tới bèn buông Lâm Hàn ra, anh cũng giống như Diệp Minh, cũng gọi một tiếng: "Chú út." Anh chàng còn rất tự quen thuộc.

Diệp Kỳ Sâm quá mức lóa mắt, học sinh đi ven đường đều sôi nổi ghé mắt, nhỏ giọng kinh thán: "Thiệt là soái nha."

Anh đứng bên người Hứa Diễn, mặt ngoảnh về phía Lâm Hàn, trong tay thưởng thức cái bật lửa kim loại.

Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng mở nắp bật lửa, lạch cạch một cái lại đóng lại, thanh âm thanh thúy: "Tôi nhớ rõ trước kia đã cảnh cáo cậu, còn dám xuất hiện trước mặt tôi, liền đánh gãy chân cậu."

Lâm Hàn vội vàng cười xòa làm lành: "Vậy em lăn, lăn ngay đây." Hoàn toàn không có bộ dáng như đại ca vừa nãy kia.

Mắt lạnh nhìn cái lũ kia xám xịt chạy đi, lúc này Diệp Kỳ Sâm mới xoay người nhìn về phía Diệp Minh, khi ánh mắt lướt qua Hứa Thư Yểu, bốn mắt nhìn nhau ấy, trong mắt anh đột nhiên mang theo vài phần nghiền ngẫm, khóe môi rõ ràng nhiều thêm ba phần ý cười, giống như một con hồ ly tinh câu dẫn người ta.

Hứa Thư Yểu nhìn đến ngây người, sau đó đột nhiên hoàn hồn lại, thu hồi ánh mắt, rũ mi mắt xuống, lông mi khẽ run.

Cô thế mà nhìn một người đàn ông nhìn đến ngây người, còn bị người ta phát hiện, ôi cũng quá mất mặt mà!

Chẳng qua, có một nói một, gen nhà Diệp Minh cũng thật tốt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.