Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

Chương 33: C33 Bắt cóc



Thành công lên xe né tránh Tôn Bằng rồi, Diệp Minh đóng cửa xe, xe vèo cái chạy mất tăm.

Tôn Bằng với đám người của gã đuổi theo sau xe chạy, tức giận đến vung gậy nện nền: "Đệt!"

Trên xe, Hứa Thư Yểu thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Cảm ơn nha, chẳng qua, sao cậu lại ở chỗ này?" Không phải nên đi sớm rồi sao?

Diệp Minh hơi hơi khép hờ mắt, nhẹ giọng nói: "Vừa nãy không đi được bao xa, vừa vặn thấy hai cậu gặp phải nguy hiểm." Cũng may mà anh chàng lâm thời nảy lòng tham, muốn đi theo sau hai người họ.

Hứa Diễn bỗng hừ lạnh một tiếng: "Cái gã đàn ông đi đầu hồi nãy là cậu của Hứa Mộng Dao, chuyện này con nhất định phải nói cho ông...... Khụ, em nhất định phải nói cho ba chị!"

Hứa Thư Yểu nhìn anh chàng một cái, cũng chưa nói gì, xem như cam chịu những gì anh chàng nói.

Nếu là khi trước, có lẽ cô sẽ còn lựa chọn nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, nhưng mà giờ xem ra, thật sự không cần thiết phải thế. Cho nên, chuyện này cũng nên để Hứa Lập Thành biết được.

"Hiện tại các cậu ở chỗ nào?" Diệp Minh hỏi: "Để đưa các cậu về nhà."

Hứa Diễn chỉ địa chỉ, tài xế gật gật đầu, lái xe qua bên đó.

Nhà thuê hiện tại quả thực không cách nào so sánh với căn chung cư ở khi trước, xe nhà Diệp Minh cũng không lái vô được, chỉ có thể đưa bọn họ đến cổng.

Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn xuống xe, nói cảm ơn với Diệp Minh xong thì liền xoay người đi vào trong nhà.

Về đến ngõ nhỏ nhà mình không có đèn đường, đen thùi lùi, Hứa Diễn lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin lên, thế mới miễn cưỡng thấy rõ đường đi.

Lúc về tới nhà, Hứa Lập Thành còn chưa có về, Hứa Thư Yểu bèn ôm quần áo đi vào phòng vệ sinh tắm và rửa mặt, còn Hứa Diễn vẫn luôn ngồi trong phòng khách nghịch di động.

Chờ Hứa Thư Yểu rửa mặt xong xuôi, cô bước đến ngồi cạnh anh chàng, nhẹ nhàng đẩy một chút: "Đi tắm rửa rồi về phòng nghỉ ngơi."

Hứa Diễn gật đầu: "Biết rồi, mẹ ngủ đi."

Biết con trai muốn làm gì, Hứa Thư Yểu gật gật đầu, đứng dậy nói: "Vậy mẹ về phòng."

Hứa Diễn vẫn luôn ngồi trong phòng khách chờ ông ngoại của anh về.

Hứa Lập Thành về thấy Hứa Diễn giờ này rồi còn ngồi trong phòng khách, hỏi: "A Diễn, sao con chưa đi ngủ?"

Hứa Diễn đứng dậy: "Ông ngoại, ông về rồi?"


"Đúng rồi." Hứa Lập Thành xoa xoa đầu, đi tới: "Có chuyện gì sao con?"

"Ông ngoại, hôm nay lúc con với mẹ tan học về nhà thì bị người chặn đường." Hứa Diễn trực tiếp mở miệng: "Là cậu của Hứa Mộng Dao."

Biểu cảm của Hứa Lập Thành lạnh băng, sau đó quan tâm hỏi: "Tụi con không có sao chứ?"

Hứa Diễn lắc đầu: "Tụi con không sao, chỉ là muốn nói cho ông một chút." Anh chàng dừng một chút rồi lại nói: "Thiệt ra thì ngay hôm đầu tiên con tới nơi này đó, con thấy được mẹ con trong một con ngõ nhỏ, lúc ấy cũng là gã đàn ông kia đang làm khó mẹ. May mắn là mẹ con còn biết chút thuật phòng thân, bằng không......"

Nghe xong câu đó, biểu cảm của Hứa Lập Thành phá lệ ngưng trọng, ông giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Hứa Diễn, trịnh trọng nói: "Tốt, những gì con nói, ông ngoại đã rõ rồi."

Hứa Diễn tin tưởng rằng, ông ngoại đã nghe lọt được những gì mình nói, anh chàng cười: "Vậy con đi tắm rồi ngủ đây."

——

Theo thời gian trôi nhanh, thời tiết càng ngày càng oi bức, đám học sinh lớp 12 ở trường cũng càng thêm cảm thấy nóng nảy.

Nghe nói siêu thị nhỏ của trường đã bắt đầu bán kem, Lý Mạn kéo theo Hứa Thư Yểu cùng đi mua kem.

Đỗ Xán ở hàng sau cực kỳ không khách khí mà kêu lên: "Mua giùm tôi 2 cây, về trả tiền cho cậu."

Trường bán khá là nhiều chủng loại kem nha, Hứa Thư Yểu cũng mua cho Hứa Diễn một cây, hai cô nàng xách theo túi đi về phía phòng học.

"Ý, đó không phải Diệp Minh sao?" Lý Mạn mắt sắc, thấy được Diệp Minh đang đứng trên sân thể dục cách đó không xa, trước mặt anh bạn còn có một cô nữ sinh mặc váy ngắn hoa văn ca rô.

Từ rất xa nhìn lại, hình như chàng thiếu niên có chút thiếu kiên nhẫn.

Lý Mạn cười trộm một tiếng: "Nhìn cái kiểu này, Diệp Minh lại bị nữ sinh trường mình thổ lộ rồi."

Hứa Thư Yểu cảm thấy buồn cười: "Chúng ta còn cách xa như vầy đây nè, sao mà cậu biết là thổ lộ?"

"Đoán thôi." Lý Mạn nói: "Chuyện như thế này, hồi trước hay xảy ra lắm."

Nữ sinh kia đúng là đang thổ lộ với Diệp Minh, chỉ là cái cô lần này đây, còn rất khó chơi.

"Cậu còn chưa hiểu biết mình đã liền cự tuyệt, mình không chấp nhận." Nữ sinh kia lớn tiếng nói: "Trừ phi cậu cho mình một lý do."


Vẻ mặt Diệp Minh mất kiên nhẫn, nghiêng đầu đi, lại vừa lúc nhìn thấy Hứa Thư Yểu đang đi về phía mình, anh chàng bỗng nhiên giãn mày ra, kêu một tiếng: "Yểu Yểu, tới đây."

Chân Hứa Thư Yểu lảo đảo một trận, cô quay đầu nhìn về phía Lý Mạn: "Vừa nãy Diệp Minh...... đang gọi mình á hả?" Gọi thân mật như thế làm gì vậy trời?

Lý Mạn gật đầu: "Hình như là vậy."

Hứa Thư Yểu nghĩ nghĩ, vẫn là đi qua: "Làm sao vậy?"

Diệp Minh nhìn về phía cô nữ sinh kia, duỗi tay ra nắm lấy tay Hứa Thư Yểu rồi nói: "Muốn lý do đúng không? Đây là cô gái mà tôi thích."

Hứa Thư Yểu: "???"

Nữ sinh kia: "......"

Nữ sinh kia bất đắc dĩ, lời cũng đã nói đến nước này, cô ta không cam lòng mà trừng mắt liếc Hứa Thư Yểu một cái, sau đó dậm chân đi mất.

Lý Mạn ở một bên, thở nhẹ một tiếng: "Diệp Minh, cậu như này xem như đang thổ lộ với Yểu Yểu sao?"

Hứa Thư Yểu đột nhiênn rút tay mình ra, biểu cảm có chút xấu hổ: "Cậu......"

Diệp Minh nắm nắm tay theo bản năng, lời leo đến bên miệng: "Mình......"

Hồi lâu sau, anh chàng đỏ hồng cổ xin lỗi: "Thật xin lỗi, mình thật sự không thể nghĩ ra được lý do gì hay."

Hứa Thư Yểu thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Lần sau vẫn là đừng có nói đùa như thế, làm mình sợ nhảy dựng lên. Về lớp nha? Sắp sửa vô học rồi."

"Ờm, ừ ừ." Diệp Minh gật đầu, đi theo sau lưng hai cô gái nhỏ, cùng nhau đi về phía lớp học, ánh mắt cậu bạn dừng trên người Hứa Thư Yểu, nhìn cô hình như đang nói thầm với Lý Mạn.

Không hiểu sao trong lòng Diệp Minh có chút rối rắm, vừa nãy thiếu chút nữa là anh chàng đã bại lộ tâm tư của mình rồi.

Trước nay đều là nữ sinh thổ lộ với anh chàng, anh còn chưa từng chủ động thổ lộ với nữ sinh nào đâu.

Thế thì phải làm sao để theo đuổi bạn gái mình thích nhỉ? Nếu không để hôm nào, thỉnh giáo Hứa Diễn một chút, hỏi xem nên theo đuổi chị cậu ấy như thế nào nhỉ?


Mấy ngày gần đây tan học thì thật là tường an không có việc gì, Tôn Bằng cũng không qua đây tìm phiền toái nữa.

Hứa Diễn vừa đi vừa nhảy dựng lên làm tư thế ném rổ tay không, một chốc thì đi đàng hoàng, một chốc thì nghiêng ngả, một khắc cũng không ngừng nghỉ.

Hứa Thư Yểu: "Dây giày con lỏng rồi kìa." Thiệt sợ anh chàng tự làm mình vấp ngã quá.

"Ồ." Hứa Diễn ngồi xổm xuống cột dây giày: "Mẹ, nếu không hôm nào chúng ta đi mua chiếc xe đạp đi, mỗi ngày con sẽ đạp xe chở mẹ đi học và tan học, vậy là buổi sáng chúng ta còn có thể ngủ nhiều thêm 10 phút."

Nhưng mà, câu nói này lại không được đến câu hồi đáp của Hứa Thư Yểu, Hứa Diễn ngẩng đầu nhìn, trên cả con phố an tĩnh, nơi nào còn có bóng dáng của mẹ anh.

Hứa Diễn cho rằng Hứa Thư Yểu đang đùa với anh, trốn đi rồi.

"Mẹ?"

"Hứa Thư Yểu?" Anh chàng hét to tên của cô lên, trên đường cái không có một bóng người, không ai trả lời hết, chỉ có ô tô gào thét mà qua trên đường đi thôi.

Mẹ hẳn là sẽ không đùa như vậy đi!

Hứa Diễn hoàn toàn luống cuống, trực tiếp từ đây chạy về nhà, mãi đến khi chạy về nhà cũng không thấy được người đâu, anh chàng lại ném cặp sách của mình xuống, chạy ngược về lại trường học.

Lúc này, trường học sớm đã không có ai, đều tan học về nhà hết rồi, cả cái trường thiệt bự, lại đen thùi lùi, làm người nhìn mà thấy hoảng.

Hứa Diễn gấp đến đổ mồ hôi đầy đầu, lại chạy về nhà, về đến nhà rồi thì trực tiếp dùng máy bàn gọi điện thoại cho Hứa Lập Thành.

Gọi lần đầu còn chưa có thông, tới lần thứ hai, Hứa Lập Thành mới nhận điện thoại.

"Ông ngoại, mẹ không biết đâu mất tiêu rồi, con chỉ cúi đầu cột dây giày thôi, mẹ đã không thấy tăm hơi đâu nữa." Giọng Hứa Diễn đang phát run, đây là lần đầu tiên anh chàng thấy hoảng đến vậy.

Bên kia, Hứa Lập Thành nghe được cuộc gọi của Hứa Diễn thì vội vàng nói: "A Diễn, con đi báo cảnh sát trước đi, ông về liền."

"Dạ." Hứa Diễn gật đầu liên tục, cúp điện thoại xong liền xoay số 110.

Lúc này, đã sắp sửa 10 giờ tối, lúc cảnh sát trực ban tới đây thì cũng vừa lúc Hứa Lập Thành về đến nhà.

Cảnh sát tới đây tìm hiểu tình huống vẫn là rất có trách nhiệm, sau khi hiểu rõ tình huống từ chỗ Hứa Diễn rồi còn đi theo Hứa Diễn đến hiện trường.

Hứa Diễn nói: "Lúc đó con ở ngay chỗ này cúi đầu cột dây giày, chị ấy đứng phía trước bên sườn này của con, sau đó con vừa ngẩng đầu chị đã không thấy tăm hơi."

Hai vị cảnh sát dọc theo con đường đi hai ba bước, đột nhiên phát hiện bên cạnh có một con ngõ nhỏ không mấy hút mắt.

"Nếu có người nhân lúc cô bé chưa chuẩn bị gì, bắt cóc cô bé từ sau lưng, vậy rất có thể là đi từ chỗ này." Rốt cuộc thời gian chỉ đủ để cột dây giày, rất là ngắn.


Hứa Diễn phải nói là cực ảo não, lúc mới đầu tìm người, sao mà anh lại không chú ý tới con ngõ nhỏ này chứ?

"Nhà các anh gần đây có đắc tội ai không?" Cảnh sát dò hỏi Hứa Lập Thành.

Gần đây có không ít người tìm Hứa Lập Thành đòi nợ, rất khó bảo đảm những người đó sẽ không xuống tay với người nhà của ông, sắc mặt Hứa Lập Thành có chút khó coi.

"Là người kia!" Hứa Diễn hoài nghi Tôn Bằng đã từng xuất hiện trước đó đầu tiên, anh chàng nói cho cảnh sát: "Chú cảnh sát, trước đó từng có người chặn đường tụi con trên con đường này nè, con hoài nghi bọn họ!"

"Được, vậy làm phiền hai vị trước hết hãy tới cục cảnh sát với bọn tôi để ghi chép một chút."

Cảnh sát điều lấy hình ảnh theo dõi ven con đường đó suốt đêm, cũng phát hiện xác thật đúng như lời của Hứa Diễn, đang lúc anh chàng cúi đầu cột dây giày, từ đằng sau lưng Hứa Thư Yểu đột nhiên vươn ra một đôi tay, trực tiếp làm cô bị ngất xỉu, đưa vào con ngõ nhỏ được phát hiện vừa nãy.

Bởi vì chất lượng camera lúc này nên hình ảnh không rõ lắm, hơn nữa kẻ hiềm nghi kia còn che mặt, căn bản không cách nào điều tra rõ đó là ai.

Cảnh sát phá án cũng cần có thời gian, nên bảo Hứa Lập Thành với Hứa Diễn về nhà trước để chờ tin sau.

Hai ông cháu cả đêm không ngủ được, đều đang chờ kết quả điều tra của cảnh sát, mãi cho đến khi trời sắp sáng, Hứa Lập Thành vỗ vỗ vai Hứa Diễn: "A Diễn, con đi học trước đi, có tin tức ông ngoại báo cho con liền."

Lúc này Hứa Diễn nào có tâm tư đi học chứ, chỉ là anh chàng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, im lặng đứng dậy, vào phòng vệ sinh rửa mặt một chút, cái gì cũng không lấy đã ra khỏi cửa.

Mới sáng sớm, trường học còn chưa có mở cửa, Hứa Diễn liền cứ mãi chờ ở ngoài cổng, cứ mãi chờ đến khi đã có học sinh lục tục tới trường.

Từ rất xa anh liền thấy được Hứa Mộng Dao đang đi về phía trường học bên này.

Mặt Hứa Diễn âm trầm bước lên chặn đường, Hứa Mộng Dao thấy Hứa Diễn, mắt trợn trắng, tính toán đi vòng qua anh chàng, lại bị Hứa Diễn đẩy đến ven tường một phen.

"Hứa Diễn cậu có bệnh hả?" Hứa Mộng Dao thét chói tai.

Hứa Diễn nắm nắm tay cảnh cáo nói: "Nếu mà mẹ tôi có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô với cậu của cô đâu."

Vẻ mặt Hứa Mộng Dao ngu ngơ: "Mẹ cậu là ai hả? Có liên quan gì đến tôi chứ?"

"Hứa Diễn, làm sao vậy?" Vừa lúc Diệp Minh cũng tới đây, thấy vẻ mặt Hứa Diễn đầy sát khí, hình như là đã xảy ra chuyện gì đó.

Hứa Diễn buông Hứa Mộng Dao ra, cả một bụng lửa nghẹn cả tối đây, anh chàng kéo Diệp Minh sang một bên, kể lại chuyện tối hôm qua một lần, anh tự trách nói: "Là mình không bảo vệ tốt chị ấy.". Đam Mỹ Hài

Diệp Minh nhíu mày, lại bình tĩnh hơn Hứa Diễn: "Xác định là cậu Hứa Mộng Dao làm sao?"

Hứa Diễn lắc đầu: "Còn chưa xác định, nhưng trừ bỏ ông ta, mình không thể nghĩ ra được là còn có ai."

"Đi." Diệp Minh giữ chặt Hứa Diễn: "Tìm chú út mình hỗ trợ."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.