Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

Chương 65: Làm công



Chỉ tốn nửa tiếng, trong nhà đã lan tỏa hương cháo tứ phía.

Hứa Thư Yểu múc ra một chén cháo nhỏ, bảo Hứa Diễn bưng tới cho Diệp Kỳ Sâm. Hứa Diễn không tình nguyện, nhưng vẫn bưng cháo tới, đặt trên bàn trà trước mặt Diệp Kỳ Sâm.

Diệp Kỳ Sâm cũng rất khách khí mà nói: "Cảm ơn A Diễn."

Hứa Diễn khó chịu quay đầu đi, không muốn ở bên Diệp Kỳ Sâm lâu hơn dù chỉ một phút. Anh chàng đứng ở cửa phòng bếp thúc giục Hứa Thư Yểu: "Chúng ta đi thôi, chiều nay con đã hẹn với bạn cùng phòng rồi, còn có tiết nữa."

Hứa Thư Yểu vội vàng gật đầu: "Được rồi." Cô vào bếp tắt lửa, lau khô tay rồi đi ra, nói với Diệp Kỳ Sâm: "Chú út, vậy bọn con đi trước đi, trong nồi còn non nửa chén cháo, hẳn là đủ cho chú ăn rồi. Chẳng qua chú mới vừa truyền nước xong, tốt nhất đừng ăn quá nhiều, có thể giữ lại để tối ăn."

Diệp Kỳ Sâm nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, nếu hai đứa bận thì hãy đi trước đi, một mình chú không sao hết, đợi lát nữa chú ăn cháo, lên giường nằm nghỉ một chút là đỡ thôi."

Hứa Thư Yểu cười, mi mắt cong cong: "Vậy chú chú ý nghỉ ngơi nha, tụi con đi trước đây."

Hai mẹ con về tới trường, Hứa Diễn vẫn mãi đưa Hứa Thư Yểu tới dưới lầu ký túc xá nữ, còn không quên dặn dò: "Lần sau, khi mà chú ấy lại hẹn mẹ đi ra ngoài nữa đó, nhớ rõ gọi con đi theo."

Hứa Thư Yểu buồn cười nhìn anh chàng, nhưng ngược lại cũng không để trong lòng, gật gật đầu: "Rồi, vậy mẹ đi lên trước, nếu con có tiết thì nhanh chóng đi về đi."

"Dạ."

Chiều nay Hứa Thư Yểu không có tiết, trong ký túc xá lại không có ai trừ cô ra, nên cô lục ra một hộp mì ăn liền trong ngăn tủ của mình, xoa xoa cái bụng đã đói đến kêu rột rột, tính toán trưa nay ứng phó một bữa đơn giản là được rồi.

Trước đó vội vàng đi nạp tiền điện thoại, sau đó lại nhận được cuộc gọi của Hứa Diễn, biết được Diệp Kỳ Sâm phải nhập viện, lại sau đó còn cùng Hứa Diễn đến bệnh viện thăm hỏi Diệp Kỳ Sâm, cô còn chưa có kịp ăn trưa.

Giờ đã là hơn 1 giờ chiều rồi, căn tin trường sớm đã đóng cửa, may mắn cô còn mì gói.

Vừa ăn mì gói, Hứa Thư Yểu vừa nhìn đống tờ rơi tuyên truyền của những đội nhóm và câu lạc bộ trong trường đưa. Ngoài ý muốn thấy được tờ rơi tuyên truyền của câu lạc bộ thiên văn trong đống tờ rơi kia.

Nghĩ đến trước kia Diệp Kỳ Sâm từng gia nhập vào câu lạc bộ thiên văn, Hứa Thư Yểu rất có hứng thú mà nhìn tờ rơi tuyên truyền của câu lạc bộ thiên văn, nhìn có vẻ là khá thú vị nè.

Vậy không bằng, đợi chút nữa mình đi câu lạc bộ thiên văn xem thử?

Ăn mì xong rồi, Hứa Thư Yểu dọn dẹp bàn đơn giản một chút, cầm lên tờ rơi tuyên truyền của câu lạc bộ thiên văn, ra khỏi ký túc xá.

Các câu lạc bộ đều có địa điểm cố định, Hứa Thư Yểu dựa theo địa chỉ có trên tờ rơi mà vòng mấy vòng, thiếu chút nữa vòng đến lạc đường, hỏi vài bạn học, mới tìm được đến địa chỉ của câu lạc bộ thiên văn.

Vào giờ này trong câu lạc bộ còn chưa có ai, chỉ có một học tỷ đang nằm bò trên bàn của câu lạc bộ, hình như đang nghỉ trưa.

Hứa Thư Yểu do dự một hồi, không quá xác định mình có muốn vào quấy rầy học tỷ nghỉ ngơi không nữa.

"Bạn học, em đứng ở cửa làm gì vậy?" Đằng sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, Hứa Thư Yểu theo bản năng lui về sau một bước, mà nói trùng hợp thì cũng trùng hợp lắm, cô dẫm phải chân của cái người đứng sau kia.

Cô kinh hô một tiếng, vội vàng xoay người: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không phải cố ý."

"Không sao hết, là anh dọa em."

Hứa Thư Yểu ngẩng đầu, cũng thấy rõ được người đứng sau lưng cô, đây là một học trưởng đeo cặp kính không gọng, đôi mắt anh ta thon dài, phía dưới khóe mắt bên phải còn có một nốt ruồi lệ nho nhỏ, khóe môi mang theo ý cười ấm nhuận như ngọc.

"Học muội, em là tới gia nhập câu lạc bộ thiên văn của bọn anh sao?" Anh ta cười tiến lên, mời Hứa Thư Yểu vào: "Anh tên Tao Nhã Hiên, là chủ tịch của câu lạc bộ thiên văn."

"Dạ, chào chủ tịch."

"Vào xem thử đi." Tao Nhã Hiên cười mời Hứa Thư Yểu tiến vào, vị học tỷ vốn đang nằm bò trên bàn của câu lạc bộ cũng bị bọn họ đánh thức.

Học tỷ nhẹ nhàng duỗi người, dụi mắt nhìn về phía Tao Nhã Hiên và Hứa Thư Yểu, nói: "Ý, chủ tịch, anh dẫn tiểu học muội tới tham quan sao?"

"Vị học muội này hình như là muốn gia nhập câu lạc bộ thiên văn của chúng ta." Tao Nhã Hiên nói: "Không thì, Khả Khả em tới giới thiệu về câu lạc bộ của chúng ta cho học muội chút nhé?"

"Được thôi." Vị học tỷ tên Khả Khả kia sửa sang lại quần áo của mình một chút, sau đó lấy ra vài tờ rơi trong tầm tay trên kệ sách ra, giao cho Hứa Thư Yểu: "Học muội, chị tên là Trương Khả Khả, là ủy viên tuyên truyền của câu lạc bộ thiên văn."

Hứa Thư Yểu nhận lấy tờ rơi, sau đó lễ phép nói: "Chào học tỷ, em tên Hứa Thư Yểu."

"Đây là bản giới thiệu càng kỹ càng tỉ mỉ hơn về câu lạc bộ thiên văn của chúng ta, em có thể xem một chút." Trương Khả Khả cười nói: "Câu lạc bộ của chúng ta ấy à, không có hoạt động mang tính cưỡng chế gì hết, nhưng mà nếu có gặp được những hiện tượng thiên văn như là sao bằng nè, hoặc là nhật thực khó có cơ hội gặp được nè, chúng ta đều sẽ tổ chức hoạt động để các thành viên trong câu lạc bộ viết báo cáo quan sát. Mặt khác chính là ngẫu nhiên chúng ta sẽ đến Cung Thiếu Niên, giảng giải các tri thức về thiên văn cho các bạn nhỏ, hoặc là tổ chức hoạt động cho các thành viên câu lạc bộ xem phim tài liệu về thiên văn học."

Hứa Thư Yểu nhấp môi, cười nói: "Mấy cái này nghe thật là thú vị."

"Học muội nè, em học ngành nào vậy? Trước kia có từng tìm hiểu về thiên văn học chưa?" Trương Khả Khả vừa hỏi vừa dẫn Hứa Thư Yểu tham quan câu lạc bộ, cho cô xem những hoạt động mà câu lạc bộ thiên văn từng tổ chức.

"Trước kia em chưa bao giờ tiếp xúc đến thiên văn học." Hứa Thư Yểu trả lời đúng sự thật: "Em học ngành nhiếp ảnh."

"Ngành nhiếp ảnh tốt nha." Mắt Trương Khả Khả sáng rỡ lên: "Câu lạc bộ của chúng ta vừa lúc thiếu một người biết chụp hình đó." Dừng một chút, cô ấy hỏi: "Nhưng nếu chưa từng tiếp xúc thiên văn, sao mà em lại nghĩ đến việc muốn gia nhập câu lạc bộ thiên văn vậy?"

Hứa Thư Yểu có chút ngượng ngùng sờ sờ mi tâm: "Thật ra thì, hôm nay em chỉ là đến xem thôi." Cũng không ngờ là, nhất định phải tham gia.

Trương Khả Khả cũng nghe rõ được ý của Hứa Thư Yểu, sảng khoái cười to: "Ha ha ha, chị biết ngay mà, câu lạc bộ thiên văn của bọn chị không có phúc lợi gì, mỗi năm thành viên mới chiêu mộ về đều có thể đếm được trên đầu ngón tay. Có thể là chủ tịch thấy em đứng ở cửa, nên gấp không chờ nổi muốn kéo em nhập bọn đó."

Hứa Thư Yểu bị cách nói của Trương Khả Khả chọc cười, cô cười nói: "Chẳng qua sau khi em nghe chị giới thiệu rồi, em cảm thấy câu lạc bộ thiên văn còn rất là thú vị." Cô chỉ vào một vào tấm ảnh trên tường, hỏi: "Tấm ảnh này, em cảm thấy nó cách không trung rất gần, là chụp trên đỉnh núi hả chị?"

"Đúng vậy." Trương Khả Khả nói: "Đây là hình của năm kia, trong một lần học trưởng học tỷ của câu lạc bộ thiên văn chúng ta tổ chức hoạt động ngắm sao dã ngoại đó. Lúc đó chị cũng vừa vào câu lạc bộ không lâu, ngây thơ mờ mịt leo lên núi chung với mọi người, rồi ngắm sao. Học muội, câu lạc bộ của chúng ta trừ bỏ không có phúc lợi gì ra, mấy cái khác thì đều sẽ không thiếu, hơn nữa chủ tịch câu lạc bộ chúng ta siêu dễ tính, đến lúc đó em muốn thêm điểm học phần cũng chỉ cần một câu thôi."

Hứa Thư Yểu nghiêm túc gật đầu: "Dạ, vậy để em suy xét thêm một chút."

Trương Khả Khả tìm ra một tờ đơn xin gia nhập cho Hứa Thư Yểu: "Em điền xong rồi thì lúc nào tới đây cũng được."

"Cảm ơn ạ."

Rời khỏi câu lạc bộ thiên văn, Hứa Thư Yểu lại chậm rì rì mà dạo một vòng trong vườn trường, sau đó chậm rãi đi về phía ký túc xá.

Tiết học buổi chiều của La Tương đã kết thúc, lúc này cô ấy đã về tới phòng ngủ, chỉ là khó được mới không thấy cô ấy quét tước vệ sinh phòng ký túc xá, mà là vẻ mặt tái nhợt nằm trên giường.

Hứa Thư Yểu thấy cô ấy như thế, tiến lên quan tâm hỏi: "La Tương, cậu làm sao vậy?"

La Tương ôm bụng, cả người đều có vẻ rất là suy yếu: "Dì cả* của mình tới rồi, sắp đau chết mất."

*: cách gọi tránh đi của 'mùa dâu tới' bên Trung, là con gái đều hiểu. Mình chọn để 'dì cả' luôn là vì sẽ có nhiều câu phiếm chỉ khác nói về cái này nữa, nên nếu để 'dâu' thì khó chỉnh ý hơn là để dì cả nhé.

Nhìn thấy cô ấy như này, Hứa Thư Yểu cũng cảm thấy đau, cô nói: "Cậu trước hết kiên nhẫn chút nha, để mình pha cho cậu một ly trà đường đỏ nhé."

La Tương nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn."

Ngày thường khi mà dì cả của Hứa Thư Yểu tới, cô cũng sẽ đau, cho nên mỗi khi sắp tới ngày ấy, cô đều sẽ chuẩn bị sẵn sàng đường đỏ cho chính mình, uống hết một ly rồi ngủ một giấc thì sẽ không quá đau nữa.

Sau khi pha trà đường cho La Tương rồi, Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng đặt ly bên cạnh tay cô ấy: "Cậu nhân lúc nóng mà uống đi, uống xong rồi ngủ một giấc cho ngon, tới sáng mai là sẽ không sao nữa."

Môi La Tương run rẩy, cười nói: "Yểu Yểu, cậu thật tốt."

"Ngày thường cậu cũng rất chiếu cố mình mà." Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng cười.

Việc vệ sinh trong ký túc xá, còn có cả nước nóng trong phích của cô đều là La Tương lo làm giúp, tuy La Tương ngoài miệng bảo là thuận tay, nhưng mà nào có chuyện để người ta mãi luôn thuận tay chứ?

La Tương uống hết ly trà đường đỏ, sau một lát, cô ấy nói: "Cảm thấy khá hơn nhiều rồi."

"Vậy giờ cậu nhân lúc này nghỉ ngơi cho tốt chút đi, cơm tối để mình mang về giúp cậu." Hứa Thư Yểu dặn dò.

Ai ngờ được, La Tương lại lồm cồm bò dậy: "Không được, tối nay mình còn có một chỗ làm thêm."

"Làm thêm mà thôi, hôm nay cậu thấy không khỏe, không thể xin nghỉ sao?" Hứa Thư Yểu cản cô ấy lại.

La Tương cười khổ nói: "Rất nhiều người nhìn chằm chằm cái công việc này đó, tiền lương còn rất cao. Hiện tại mình chỉ là nhân viên tạm thời, nếu mà xin nghỉ, vậy bên đó sẽ cam chịu cho rằng mình không cần công việc này." Cho nên, cô ấy cần thiết phải đi.

"Nhưng không phải cậu bị đau bụng kinh sao?" Hứa Thư Yểu cảm thấy hiện tại cô bạn này có muốn đứng cũng đứng không vững đâu, trạng thái như này sao mà đi làm được?

Cô ấy lắc đầu: "Không sao hết, mình cảm thấy đã khá hơn nhiều rồi, hẳn là có thể kiên trì."

Hứa Thư Yểu thấy cô bạn kiên trì như thế, cũng biết La Tương có nỗi khó xử của riêng mình, nên cô mím môi, nói: "Hay là vầy nha, để mình đi thay cậu đi, như vậy chắc là xem như cậu không xin nghỉ ha?"

La Tương sửng sốt: "Này......"

"Không có gì hết, mình cũng xem như là đi thể nghiệm cuộc sống một chút." Hứa Thư Yểu cười cười nói: "Mình đi làm giúp cậu, tiền công bữa nay cũng coi như là của riêng mình, không có tính là của cậu nha, mình chỉ là tạm thay vị trí của cậu thôi."

"Cảm ơn cậu, Yểu Yểu." La Tương sụt sịt cái mũi, nói: "Để hồi nữa mình gửi địa chỉ cho cậu, thời gian làm là từ 5 giờ chiều đến 8 giờ tối, 3 tiếng, 1 tiếng là 8 tệ, kết toán tiền trong ngày."


Một tiếng là 8 tệ, 3 tiếng cũng mới 24 tệ, nhiêu đây đối với Hứa Thư Yểu mà nói thì thật sự không xem là nhiều, nhưng đối với La Tương mà nói, nhiêu đây lại là một số tiền khổng lồ, đủ để cô ấy ăn 5 ngày.

"Được rồi, để tí nữa mình đi thay cậu, giờ cậu lên giường nằm nghỉ đi." Hứa Thư Yểu vỗ vỗ bả vai cô bạn: "Con gái nhất định phải bảo vệ thân thể của mình thật tốt, đặc biệt là vào thời kỳ sinh lý."

"Cảm ơn."

Vào tầm 4h hơn, Hứa Thư Yểu cầm lấy địa chỉ La Tương đưa lên xuất phát. Nơi làm việc này là một nhà hàng Tây, nhiệm vụ chính của công việc này chính là làm người phục vụ, giúp khách gọi món, sau đó bưng thức ăn lên cho khách.

Bởi vì hoàn cảnh ở nhà hàng Tây này cũng không tệ lắm, cho nên La Tương khá là quý trọng cơ hội làm việc ở chỗ này.

Sau khi tìm được địa điểm làm việc, Hứa Thư Yểu tìm giám đốc nhà hàng nói rõ tình huống, tỏ vẻ mình là thay La Tương tới đây. Giám đốc thấy Hứa Thư Yểu xinh đẹp, hình tượng ngoại tại cũng không tồi, nên cũng chưa nói gì, sau đó phát quần áo cho nhân viên phục vụ, bảo cô đi làm việc vặt.

Vào cỡ 5h hơn, trong nhà hàng còn chưa có khách khứa gì, mọi người đều có thể đứng ở trong góc nghỉ ngơi một lát. Đến tầm cỡ 5h rưỡi, khách bắt đầu lục tục tới nhà hàng, và những người phục vụ bắt đầu động lên.

Mãi đến 6h hơn, nhà hàng nghênh đón giờ cao điểm khách tới dùng cơm. Trong khoảng thời gian này căn bản là không nhàn rỗi được, không phải đang giúp gọi món, thì chính là đang đưa món ăn lên. Một đi một về vội vã, Hứa Thư Yểu cảm thấy thật sự quá mệt mỏi rồi.

Thì ra, có đôi khi làm việc cũng không phải là chuyện dễ dàng đến vậy, khó trách mỗi lần La Tương về tới phòng ngã đầu xuống liền ngủ, thậm chí không tắm luôn.

Một tiếng 8 tệ này, kiếm về cũng thật không dễ dàng!

Hứa Thư Yểu chịu đựng tới 8 giờ, cuối cùng cũng có thể tan tầm. Lúc cô bàn giao công việc với giám đốc, giám đốc còn thật sự thuận miệng khen: "Cô bé tay chân rất cần mẫn nhé, ngày mai có muốn tới nữa hay không?"

Hứa Thư Yểu lắc đầu: "Không được ạ." Cô nhận lấy 24 tệ mà mình vất vả mới kiếm được từ trên tay giám đốc, quý trọng mười phần mà cất vào túi.

Lúc này, bên ngoài trời đã tối rồi, ánh đèn sáng lạn lại vẫn cứ chiếu rọi thế giới này. Hứa Thư Yểu hít sâu một hơi, sau đó lại thở ra thật mạnh. Cứ cảm giác 3 tiếng đồng hồ vất vả vừa nãy như một cơn ảo giác.

Dọc theo lề đường đi về lại trường học, điện thoại của Hứa Thư Yểu lại đột nhiên vang lên, cô vội vàng lục tìm di động trong túi xách, vừa thấy tên trên điện báo, là Diệp Kỳ Sâm.

Bấm nhận cuộc gọi của anh, Hứa Thư Yểu hít hít mũi, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Chú út."

"Sao hồi nãy chú gọi điện thoại con không nhận vậy?"

Hứa Thư Yểu vội vàng nhìn thoáng qua di động, đúng thật là có vài cuộc gọi nhỡ, cô cuống quít giải thích: "Vừa nãy không có để di động bên người ạ."

Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng lên tiếng, trong giọng nói mang theo ôn nhu, lại cười nói: "Cháo con nấu, chú ăn hết rồi." Cháo kia vị ngọt, ăn vào bụng, thế mà như uống mật ấy. Đây là lần đầu tiên Diệp Kỳ Sâm phát hiện, thì ra cháo ngọt cũng ngon đến vậy.

"A, con biết ngay chú sẽ thích mà." Hứa Thư Yểu vừa nghe thấy Diệp Kỳ Sâm nói đã ăn hết cháo, trong lòng cũng thấy vui.

"Vì sao con lại thấy vậy?" Diệp Kỳ Sâm thấy kỳ quái.

"Bởi không phải lần trước chú đã nói là thích ăn tào phớ ngọt à? Vậy nên chú chắc chắn cũng thích cháo ngọt."

Diệp Kỳ Sâm: "......"

Bên kia điện thoại anh trầm mặc, nhưng đột nhiên nghe thấy trong loa truyền đến vài tiếng còi xe, Diệp Kỳ Sâm tò mò: "Hiện tại con không ở trong ký túc xá sao?"

Hứa Thư Yểu lắc đầu: "Không ạ, hôm nay con đi làm thay bạn cùng phòng, mới vừa hết giờ làm xong, đang trên đường về lại trường."

Bỗng chốc, Diệp Kỳ Sâm nhíu mày: "Đã trễ vậy rồi...... Giờ con kiếm chỗ nào có đèn đường chờ đi, để chú đi đón con."

Hứa Thư Yểu cười nói: "Không cần đâu, không sao hết đâu, chú út."

Trong điện thoại truyền đến một tràng tạp âm, chỉ nghe thấy Diệp Kỳ Sâm nói: "Trước hết nói cho chú con đang ở đâu đi."

"Không cần phiền vậy đâu." Hứa Thư Yểu nghĩ mình cũng sắp sửa về tới trường rồi, không cần thiết để Diệp Kỳ Sâm ra đón mình.

Trong điện thoại, Hứa Thư Yểu nghe thấy tiếng đóng cửa, còn có ngữ điệu đột nhiên trở nên phá lệ ôn nhu của anh: "Ngoan, nói cho chú, con bây giờ đang ở đâu."

Cách điện thoại, Hứa Thư Yểu bỗng chốc cảm giác như có dòng điện lướt qua đáy lòng cô, cô không khống chế được mà trả lời: "Hiện tại con hẳn là đang trên đường Xuân Hoa, đi qua thêm 2 cái giao lộ nữa là có thể về tới trường."

"Vậy con tìm chỗ nào có đèn đường hoặc là cửa hàng chờ chú đi." Anh nhẹ nhàng nói: "Đừng có cúp điện thoại, qua chừng 10 phút nữa chú tới liền."

"Ừm...... dạ." Hứa Thư Yểu ngoan ngoãn gật đầu, lại phát hiện trên con đường này, hình như không có đèn đường gì, đặc biệt là cái đoạn đường cô đi đây, hình như đèn đường bị hư rồi.

"Chú út, bên con hình như là đèn đường bị hư rồi, để con đi lên trước một chút, đằng trước có chỗ có đèn đường, con chờ chú ở đó." Hứa Thư Yểu vừa nói vừa đi về phía trước.

Cũng không biết có phải là vì tâm lý tác động tới không nữa, Hứa Thư Yểu đột nhiên cảm thấy đằng sau hình như có ai theo dõi mình ấy, cô mơ hồ nghe được vào tiếng sàn sạt, không phải rất rõ ràng.

Không hiểu sao, Hứa Thư Yểu hơi luống cuống lên, cô bất giác nắm chặt di động: "Chú út ơi, con...... sao con cảm giác như đằng sau có người theo dõi con vậy đó?"

Lời này làm Diệp Kỳ Sâm bên kia điện thoại cũng khẩn trương: "Mặc kệ có phải hay không, con đừng quay đầu lại, cũng đừng có ngừng lại, cứ theo đường đó mà đi, chú đã đi ra rồi."

"Ờm, dạ." Nhưng mà, vừa dứt lời, di động của Hứa Thư Yểu đột nhiên hết pin, màn hình điện thoại lập tức đen thùi.

Diệp Kỳ Sâm nghe tiếng tút tút tút truyền đến bên tai, biểu cảm nặng nề xuống, trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi lên, trái tim trong lồng ngực đập bùm bùm, bất giác bước chân đã nhanh hơn.

Hứa Thư Yểu ngừng thở, một đường đẩy nhanh tốc độ đi về phía trước, vừa nghe xem phía sau có phải thật sự có tiếng bước chân hay không.

Cuối cùng, cô dứt khoát không quan tâm nữa, cất bước chân chạy nhanh, muốn ném phăng đi cái thanh âm như có như không đằng sau.

Chạy rồi chạy, cô chỉ cảm thấy mình hình như đâm đầu vào một vòng ôm, Hứa Thư Yểu phát hoảng, theo phản xạ có điều kiện mà kiềm chế bả vai người kia, sau đó dồn sức vào tay, tung một chiêu vật qua vai.

Diệp Kỳ Sâm che ngực lại ho khan: "Yểu Yểu, khụ khụ...... Là chú!"

Hứa Thư Yểu: "...... Á!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.