Chỉ tốn nửa tiếng, trong nhà đã lan tỏa hương cháo tứ phía.
Hứa Thư Yểu múc ra một chén cháo nhỏ, bảo Hứa Diễn bưng tới cho Diệp Kỳ Sâm. Hứa Diễn không tình nguyện, nhưng vẫn bưng cháo tới, đặt trên bàn trà trước mặt Diệp Kỳ Sâm.
Diệp Kỳ Sâm cũng rất khách khí mà nói: "Cảm ơn A Diễn."
Hứa Diễn khó chịu quay đầu đi, không muốn ở bên Diệp Kỳ Sâm lâu hơn dù chỉ một phút. Anh chàng đứng ở cửa phòng bếp thúc giục Hứa Thư Yểu: "Chúng ta đi thôi, chiều nay con đã hẹn với bạn cùng phòng rồi, còn có tiết nữa."
Hứa Thư Yểu vội vàng gật đầu: "Được rồi." Cô vào bếp tắt lửa, lau khô tay rồi đi ra, nói với Diệp Kỳ Sâm: "Chú út, vậy bọn con đi trước đi, trong nồi còn non nửa chén cháo, hẳn là đủ cho chú ăn rồi. Chẳng qua chú mới vừa truyền nước xong, tốt nhất đừng ăn quá nhiều, có thể giữ lại để tối ăn."
Diệp Kỳ Sâm nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, nếu hai đứa bận thì hãy đi trước đi, một mình chú không sao hết, đợi lát nữa chú ăn cháo, lên giường nằm nghỉ một chút là đỡ thôi."
Hứa Thư Yểu cười, mi mắt cong cong: "Vậy chú chú ý nghỉ ngơi nha, tụi con đi trước đây."
Hai mẹ con về tới trường, Hứa Diễn vẫn mãi đưa Hứa Thư Yểu tới dưới lầu ký túc xá nữ, còn không quên dặn dò: "Lần sau, khi mà chú ấy lại hẹn mẹ đi ra ngoài nữa đó, nhớ rõ gọi con đi theo."
Hứa Thư Yểu buồn cười nhìn anh chàng, nhưng ngược lại cũng không để trong lòng, gật gật đầu: "Rồi, vậy mẹ đi lên trước, nếu con có tiết thì nhanh chóng đi về đi."
"Dạ."
Chiều nay Hứa Thư Yểu không có tiết, trong ký túc xá lại không có ai trừ cô ra, nên cô lục ra một hộp mì ăn liền trong ngăn tủ của mình, xoa xoa cái bụng đã đói đến kêu rột rột, tính toán trưa nay ứng phó một bữa đơn giản là được rồi.
Trước đó vội vàng đi nạp tiền điện thoại, sau đó lại nhận được cuộc gọi của Hứa Diễn, biết được Diệp Kỳ Sâm phải nhập viện, lại sau đó còn cùng Hứa Diễn đến bệnh viện thăm hỏi Diệp Kỳ Sâm, cô còn chưa có kịp ăn trưa.
Giờ đã là hơn 1 giờ chiều rồi, căn tin trường sớm đã đóng cửa, may mắn cô còn mì gói.
Vừa ăn mì gói, Hứa Thư Yểu vừa nhìn đống tờ rơi tuyên truyền của những đội nhóm và câu lạc bộ trong trường đưa. Ngoài ý muốn thấy được tờ rơi tuyên truyền của câu lạc bộ thiên văn trong đống tờ rơi kia.
Nghĩ đến trước kia Diệp Kỳ Sâm từng gia nhập vào câu lạc bộ thiên văn, Hứa Thư Yểu rất có hứng thú mà nhìn tờ rơi tuyên truyền của câu lạc bộ thiên văn, nhìn có vẻ là khá thú vị nè.
Vậy không bằng, đợi chút nữa mình đi câu lạc bộ thiên văn xem thử?
Ăn mì xong rồi, Hứa Thư Yểu dọn dẹp bàn đơn giản một chút, cầm lên tờ rơi tuyên truyền của câu lạc bộ thiên văn, ra khỏi ký túc xá.
Các câu lạc bộ đều có địa điểm cố định, Hứa Thư Yểu dựa theo địa chỉ có trên tờ rơi mà vòng mấy vòng, thiếu chút nữa vòng đến lạc đường, hỏi vài bạn học, mới tìm được đến địa chỉ của câu lạc bộ thiên văn.
Vào giờ này trong câu lạc bộ còn chưa có ai, chỉ có một học tỷ đang nằm bò trên bàn của câu lạc bộ, hình như đang nghỉ trưa.
Hứa Thư Yểu do dự một hồi, không quá xác định mình có muốn vào quấy rầy học tỷ nghỉ ngơi không nữa.
"Bạn học, em đứng ở cửa làm gì vậy?" Đằng sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, Hứa Thư Yểu theo bản năng lui về sau một bước, mà nói trùng hợp thì cũng trùng hợp lắm, cô dẫm phải chân của cái người đứng sau kia.
Cô kinh hô một tiếng, vội vàng xoay người: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không phải cố ý."
"Không sao hết, là anh dọa em."
Hứa Thư Yểu ngẩng đầu, cũng thấy rõ được người đứng sau lưng cô, đây là một học trưởng đeo cặp kính không gọng, đôi mắt anh ta thon dài, phía dưới khóe mắt bên phải còn có một nốt ruồi lệ nho nhỏ, khóe môi mang theo ý cười ấm nhuận như ngọc.
"Học muội, em là tới gia nhập câu lạc bộ thiên văn của bọn anh sao?" Anh ta cười tiến lên, mời Hứa Thư Yểu vào: "Anh tên Tao Nhã Hiên, là chủ tịch của câu lạc bộ thiên văn."
"Dạ, chào chủ tịch."
"Vào xem thử đi." Tao Nhã Hiên cười mời Hứa Thư Yểu tiến vào, vị học tỷ vốn đang nằm bò trên bàn của câu lạc bộ cũng bị bọn họ đánh thức.
Học tỷ nhẹ nhàng duỗi người, dụi mắt nhìn về phía Tao Nhã Hiên và Hứa Thư Yểu, nói: "Ý, chủ tịch, anh dẫn tiểu học muội tới tham quan sao?"
"Vị học muội này hình như là muốn gia nhập câu lạc bộ thiên văn của chúng ta." Tao Nhã Hiên nói: "Không thì, Khả Khả em tới giới thiệu về câu lạc bộ của chúng ta cho học muội chút nhé?"
"Được thôi." Vị học tỷ tên Khả Khả kia sửa sang lại quần áo của mình một chút, sau đó lấy ra vài tờ rơi trong tầm tay trên kệ sách ra, giao cho Hứa Thư Yểu: "Học muội, chị tên là Trương Khả Khả, là ủy viên tuyên truyền của câu lạc bộ thiên văn."
Hứa Thư Yểu nhận lấy tờ rơi, sau đó lễ phép nói: "Chào học tỷ, em tên Hứa Thư Yểu."
"Đây là bản giới thiệu càng kỹ càng tỉ mỉ hơn về câu lạc bộ thiên văn của chúng ta, em có thể xem một chút." Trương Khả Khả cười nói: "Câu lạc bộ của chúng ta ấy à, không có hoạt động mang tính cưỡng chế gì hết, nhưng mà nếu có gặp được những hiện tượng thiên văn như là sao bằng nè, hoặc là nhật thực khó có cơ hội gặp được nè, chúng ta đều sẽ tổ chức hoạt động để các thành viên trong câu lạc bộ viết báo cáo quan sát. Mặt khác chính là ngẫu nhiên chúng ta sẽ đến Cung Thiếu Niên, giảng giải các tri thức về thiên văn cho các bạn nhỏ, hoặc là tổ chức hoạt động cho các thành viên câu lạc bộ xem phim tài liệu về thiên văn học."
Hứa Thư Yểu nhấp môi, cười nói: "Mấy cái này nghe thật là thú vị."
"Học muội nè, em học ngành nào vậy? Trước kia có từng tìm hiểu về thiên văn học chưa?" Trương Khả Khả vừa hỏi vừa dẫn Hứa Thư Yểu tham quan câu lạc bộ, cho cô xem những hoạt động mà câu lạc bộ thiên văn từng tổ chức.
"Trước kia em chưa bao giờ tiếp xúc đến thiên văn học." Hứa Thư Yểu trả lời đúng sự thật: "Em học ngành nhiếp ảnh."
"Ngành nhiếp ảnh tốt nha." Mắt Trương Khả Khả sáng rỡ lên: "Câu lạc bộ của chúng ta vừa lúc thiếu một người biết chụp hình đó." Dừng một chút, cô ấy hỏi: "Nhưng nếu chưa từng tiếp xúc thiên văn, sao mà em lại nghĩ đến việc muốn gia nhập câu lạc bộ thiên văn vậy?"
Hứa Thư Yểu có chút ngượng ngùng sờ sờ mi tâm: "Thật ra thì, hôm nay em chỉ là đến xem thôi." Cũng không ngờ là, nhất định phải tham gia.
Trương Khả Khả cũng nghe rõ được ý của Hứa Thư Yểu, sảng khoái cười to: "Ha ha ha, chị biết ngay mà, câu lạc bộ thiên văn của bọn chị không có phúc lợi gì, mỗi năm thành viên mới chiêu mộ về đều có thể đếm được trên đầu ngón tay. Có thể là chủ tịch thấy em đứng ở cửa, nên gấp không chờ nổi muốn kéo em nhập bọn đó."
Hứa Thư Yểu bị cách nói của Trương Khả Khả chọc cười, cô cười nói: "Chẳng qua sau khi em nghe chị giới thiệu rồi, em cảm thấy câu lạc bộ thiên văn còn rất là thú vị." Cô chỉ vào một vào tấm ảnh trên tường, hỏi: "Tấm ảnh này, em cảm thấy nó cách không trung rất gần, là chụp trên đỉnh núi hả chị?"
"Đúng vậy." Trương Khả Khả nói: "Đây là hình của năm kia, trong một lần học trưởng học tỷ của câu lạc bộ thiên văn chúng ta tổ chức hoạt động ngắm sao dã ngoại đó. Lúc đó chị cũng vừa vào câu lạc bộ không lâu, ngây thơ mờ mịt leo lên núi chung với mọi người, rồi ngắm sao. Học muội, câu lạc bộ của chúng ta trừ bỏ không có phúc lợi gì ra, mấy cái khác thì đều sẽ không thiếu, hơn nữa chủ tịch câu lạc bộ chúng ta siêu dễ tính, đến lúc đó em muốn thêm điểm học phần cũng chỉ cần một câu thôi."
Hứa Thư Yểu nghiêm túc gật đầu: "Dạ, vậy để em suy xét thêm một chút."
Trương Khả Khả tìm ra một tờ đơn xin gia nhập cho Hứa Thư Yểu: "Em điền xong rồi thì lúc nào tới đây cũng được."
"Cảm ơn ạ."
Rời khỏi câu lạc bộ thiên văn, Hứa Thư Yểu lại chậm rì rì mà dạo một vòng trong vườn trường, sau đó chậm rãi đi về phía ký túc xá.
Tiết học buổi chiều của La Tương đã kết thúc, lúc này cô ấy đã về tới phòng ngủ, chỉ là khó được mới không thấy cô ấy quét tước vệ sinh phòng ký túc xá, mà là vẻ mặt tái nhợt nằm trên giường.
Hứa Thư Yểu thấy cô ấy như thế, tiến lên quan tâm hỏi: "La Tương, cậu làm sao vậy?"
La Tương ôm bụng, cả người đều có vẻ rất là suy yếu: "Dì cả* của mình tới rồi, sắp đau chết mất."
*: cách gọi tránh đi của 'mùa dâu tới' bên Trung, là con gái đều hiểu. Mình chọn để 'dì cả' luôn là vì sẽ có nhiều câu phiếm chỉ khác nói về cái này nữa, nên nếu để 'dâu' thì khó chỉnh ý hơn là để dì cả nhé.
Nhìn thấy cô ấy như này, Hứa Thư Yểu cũng cảm thấy đau, cô nói: "Cậu trước hết kiên nhẫn chút nha, để mình pha cho cậu một ly trà đường đỏ nhé."
La Tương nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn."
Ngày thường khi mà dì cả của Hứa Thư Yểu tới, cô cũng sẽ đau, cho nên mỗi khi sắp tới ngày ấy, cô đều sẽ chuẩn bị sẵn sàng đường đỏ cho chính mình, uống hết một ly rồi ngủ một giấc thì sẽ không quá đau nữa.
Sau khi pha trà đường cho La Tương rồi, Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng đặt ly bên cạnh tay cô ấy: "Cậu nhân lúc nóng mà uống đi, uống xong rồi ngủ một giấc cho ngon, tới sáng mai là sẽ không sao nữa."
Môi La Tương run rẩy, cười nói: "Yểu Yểu, cậu thật tốt."
"Ngày thường cậu cũng rất chiếu cố mình mà." Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng cười.
Việc vệ sinh trong ký túc xá, còn có cả nước nóng trong phích của cô đều là La Tương lo làm giúp, tuy La Tương ngoài miệng bảo là thuận tay, nhưng mà nào có chuyện để người ta mãi luôn thuận tay chứ?
La Tương uống hết ly trà đường đỏ, sau một lát, cô ấy nói: "Cảm thấy khá hơn nhiều rồi."
"Vậy giờ cậu nhân lúc này nghỉ ngơi cho tốt chút đi, cơm tối để mình mang về giúp cậu." Hứa Thư Yểu dặn dò.
Ai ngờ được, La Tương lại lồm cồm bò dậy: "Không được, tối nay mình còn có một chỗ làm thêm."
"Làm thêm mà thôi, hôm nay cậu thấy không khỏe, không thể xin nghỉ sao?" Hứa Thư Yểu cản cô ấy lại.
La Tương cười khổ nói: "Rất nhiều người nhìn chằm chằm cái công việc này đó, tiền lương còn rất cao. Hiện tại mình chỉ là nhân viên tạm thời, nếu mà xin nghỉ, vậy bên đó sẽ cam chịu cho rằng mình không cần công việc này." Cho nên, cô ấy cần thiết phải đi.
"Nhưng không phải cậu bị đau bụng kinh sao?" Hứa Thư Yểu cảm thấy hiện tại cô bạn này có muốn đứng cũng đứng không vững đâu, trạng thái như này sao mà đi làm được?
Cô ấy lắc đầu: "Không sao hết, mình cảm thấy đã khá hơn nhiều rồi, hẳn là có thể kiên trì."
Hứa Thư Yểu thấy cô bạn kiên trì như thế, cũng biết La Tương có nỗi khó xử của riêng mình, nên cô mím môi, nói: "Hay là vầy nha, để mình đi thay cậu đi, như vậy chắc là xem như cậu không xin nghỉ ha?"
La Tương sửng sốt: "Này......"
"Không có gì hết, mình cũng xem như là đi thể nghiệm cuộc sống một chút." Hứa Thư Yểu cười cười nói: "Mình đi làm giúp cậu, tiền công bữa nay cũng coi như là của riêng mình, không có tính là của cậu nha, mình chỉ là tạm thay vị trí của cậu thôi."
"Cảm ơn cậu, Yểu Yểu." La Tương sụt sịt cái mũi, nói: "Để hồi nữa mình gửi địa chỉ cho cậu, thời gian làm là từ 5 giờ chiều đến 8 giờ tối, 3 tiếng, 1 tiếng là 8 tệ, kết toán tiền trong ngày."