Ân Lưu Tô đang muốn đi về phía Ân Ân, Tạ Văn Thanh giữ Ân Lưu Tô lại, chỉ vào quầy bán đồ chơi nhỏ trên quảng trường: “Đợi một chút, tôi có ý này.”
...
Lúc Ân Ân nản lòng khổ sở, chợt thấy hai người đeo mặt nạ Ultraman, ngang nhiên đi về phía mình.
Hai người dựa lưng vào nhau, làm động tác tay chuẩn bị cứu vớt Trái Đất của Ultraman ——
“Tôi là Ultraman Tiga, tôi là Ultraman Leo, chúng tôi muốn dùng hai tay bảo vệ hành tinh này, bảo vệ con người trên hành tinh này!”
“Wow!?”
Ân Ân nhìn thấy bọn họ, đáy mắt phát sáng lên, cười khanh khách không ngừng.
Hai Ultraman ngồi xuống bên cạnh Ân Ân, Ân Lưu Tô giả giọng nam chất phác hỏi: “Bạn học nhỏ, có nguyện vọng nào thì cứ nói với Leo, tôi nhất định sẽ giúp bạn thực hiện.”
“Có thật không?”
“Ultraman tuyệt đối không gạt người khác!”
“Ừm, tôi muốn... Tôi muốn gặp lại Oa Oa và dì Lưu Tô của tôi.”
Hai Ultraman liếc nhau một cái, Ân Lưu Tô đưa tay vào túi một lúc lâu, lấy ra một cây kẹo đậu phộng mềm, bình tĩnh nói ——
“Ừm, đây là dì Lưu Tô nhờ tôi giao kẹo cho bạn, dì ấy nói: Ha ha, Tiểu Muội, tạm thời xa nhau cũng không phải là kết thúc, cháu phải ăn cơm nhiều hơn, mau ăn
chóng lớn. Còn phải cố gắng học tập, thi đậu vào đại học tốt nhất, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.”
Ân Ân nghe thấy giọng nói của cô, hốc mắt ươn ướt, gật đầu: “Bạn giúp tôi nói với dì Lưu Tô, tôi nhất định sẽ cố gắng! Kiên cường và dũng cảm.”
Tạ Văn Thanh đưa tay nói với Ân Ân: “Nào, móc ngoéo với Ultraman, cho dù ở đâu, chỉ cần trong lòng bạn thầm gọi Ultraman trong lòng, tôi sẽ xuất hiện ở bên cạnh bạn, làm người bảo vệ bạn!”
Ân Ân đưa tay nhỏ móc ngoéo với Tạ Văn Thanh, sau đó nín khóc mỉm cười: “Ultraman Tiga, tay của bạn to bằng anh trai của tôi.”
Làm cho người ta có cảm giác an toàn.
Ánh mắt Tạ Văn Thanh dịu dàng, không nhịn được xoa đầu cô bé.
Lúc hai Ultraman đứng dậy chia tay với Ân Ân, cả nhà ba người Kinh Lan cũng đã chụp ảnh xong đang đi tới.
Kỳ Tiểu Bảo nhìn thấy Ultraman bên cạnh Ân Ân thì hào hứng chạy tới, đẩy Ân Ân ra: “Tôi muốn chơi với Ultraman! Chị đi ra đi!”
Ân Ân bị cậu ta đẩy ngã xuống đất, nhưng cô bé nhanh chóng bò dậy, phủi quần, cũng không thèm để ý.
Nhưng Tạ Văn Thanh xù lông, kéo mặt nạ xuống, không khách sáo nắm lấy cổ áo của cậu ta: “Nhóc có được dạy dỗ hay không, sao lại đẩy con gái chứ!”
Kỳ Tiểu Bảo thấy Ultraman đột nhiên nổi giận thì sợ hãi, khóc rống lên. “Xin lỗi!”
Kỳ Tiểu Bảo là đồ hèn nhát, lập tức bị dọa sợ, liên tục nói xin lỗi: “Tôi... Tôi xin lỗi...”
Ân Lưu Tô thấy tình hình không ổn, nhanh chóng kéo tay Tạ Văn Thanh ra, không cho cậu làm bậy.
Ba mẹ Kỳ Tiểu Bảo lập tức chạy tới, bảo vệ đứa bé, lo lắng hỏi thăm: “Tiểu Bảo, không sao chứ?”
Kỳ Tiểu Bảo chỉ lo gào khóc.
Kỳ Viễn chỉ vào Tạ Văn Thanh, nổi giận đùng đùng nói: “Vì sao cậu lại ra tay với con trai tôi, cậu là ai?”
“Vậy tôi hỏi ông, tại sao lại ra tay với cô gái nhỏ kia chứ?”
“Hai đứa là người nhà chúng tôi, liên quan quái gì đến cậu!”
“Liên quan đến tôi đấy!”
Kỳ Viễn quan sát mặt nạ Ultraman trên người cậu, nghĩ cậu là nhân viên phụ trách hoạt động, muốn kéo cậu đến quầy phục vụ: “Tôi muốn đi tố cáo cậu!”
“Đừng đi tố cáo Oa Oa!” Ân Ân hoảng sợ, không ngừng cầu xin gã ta: “Đừng tố cáo Oa Oa của cháu!”
Kỳ Viễn vô thức đẩy cô bé ra: “Đồ con hoang, cút đi!”
Tạ Văn Thanh thấy Kỳ Viễn đối xử với Ân Ân như vậy thì da đầu nóng lên, đánh về phía Kỳ Viễn: “Trong miệng ông không nói được lời sạch sẽ gì mà!”
Tất cả mọi người không ngờ Tạ Văn Thanh lại ra tay đánh nhau trước. Ngay cả Ân Lưu Tô cũng kinh ngạc đến che miệng lại.
Bình thường tên nhóc này luôn miệng lưỡi trơn tru, có thể nói chuyện thì sẽ không ra tay, không ngờ...
Kỳ Viễn là ông chủ có chút tài sản, bỗng nhiên bị Tạ Văn Thanh đánh, sao có thể nhịn được chứ, lập tức muốn liều mạng với cậu.
Nhưng gã ta không phải là đối thủ của Tạ Văn Thanh cao to, gã ta như quả cầu tròn bị Tạ Văn Thanh ném xuống đất.
Kinh Lan và mấy người xung quanh đến ngăn cản, tay Kỳ Viễn run rẩy lấy điện thoại Motorola ra, không chút do dự báo cảnh sát.
Tạ Văn Thanh bảo vệ Ân Ân.
Ngày bình thường tính cách của cậu có vẻ do dự ngập ngừng, cũng không thích quyết định chuyện gì, còn mắc chứng sợ lựa chọn...
Nhưng liên quan đến Ân Ân thì cậu không hề lùi bước.
Cậu giống như Ultraman bảo vệ cả thế giới, bảo hộ cô bé.
...
Đồn cảnh sát đường Hồng Tinh gần quảng trường âm nhạc.
Cảnh sát nhân dân Tiểu Lưu chống nạnh, nhíu mày lại, rất bất đắc dĩ nhìn hai vị “tiến cung lần hai” “Ultraman” ——
“Lại đánh nhau?”
“Là nhóc con kia ra tay trước!”
Cảnh sát nhân dân Tiểu Lưu nhìn theo ngón tay của Tạ Văn Thanh, thấy Kỳ Tiểu Bảo đang làm nũng trong lòng mẹ, lông mày nhíu càng chặt hơn.
“Cậu có thể có tiền đồ được không, còn ra tay với trẻ con ư?”
“Đúng là thằng nhóc này đẩy Tiểu Muội trước.” Ân Lưu Tô tháo mặt nạ Ultraman xuống, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Tiểu Lưu một lần.
Tiểu Lưu lại nhìn về phía Kỳ Viễn bị bầm khóe miệng: “Vừa rồi ông đẩy cô bé sao? Còn mắng cô bé?”
“Tôi...”
Kỳ Viễn nhất thời không nói lời nào, bỗng nhìn thấy cảnh sát nhân dân này... Chính là người đã đưa cô bé đến nhà, kiên quyết đưa cô bé vào nhà bọn họ.
Gã ta tức giận không chỗ phát tiết: “Tôi đã nói rồi! Tôi không nuôi được, không nuôi được! Nó không phải là con ruột của ông đây, vì sao ông đây phải nuôi nó chứ, đúng là xui xẻo, mấy người làm cảnh sát không phải phục vụ cho nhân dân sao, tại sao đến lượt tôi lại như vậy chứ!”
Cảnh sát nhân dân Tiểu Lưu chính nghĩa nói: “Vợ của ông có nghĩa vụ nuôi đứa nhỏ này này, nhất định phải chăm sóc cô bé cho đến khi tròn mười tám tuổi.”
“Cô ta nuôi dưỡng? Cô ta nuôi thế nào, còn không phải dùng tiền của ông đây sao!”
Ân Lưu Tô ôm Ân Ân ngồi trên ghế nhỏ, lấy một cây kẹo đậu phộng mềm trong túi ra nhét vào trong miệng cô bé, sau đó bịt hai tai của cô bé lại, không cho cô bé nghe thấy những lời tổn thương này.
Kinh Lan che miệng, vẻ mặt khó xử sắp khóc.
Tiểu Lưu vẫn nói: “Về mặt pháp lý thì vợ chồng là cộng đồng kinh tế, nghĩa vụ của cô ta là nghĩa vụ của ông.”
“Không thể nào! Hừ, nếu không được thì ly hôn! Ông đây không phải là con rùa, đi nuôi con cho kẻ khác!”
Kinh Lan nghe thấy ly hôn thì vội vàng nói: “Ly hôn cái gì, Kỳ Viễn, ông có lương tâm hay không, tôi chăm sóc cho Tiểu Bảo lúc bị bệnh, không giữ được công việc. Ông nói sẽ nuôi tôi cả đời, bây giờ chỉ vì chuyện này mà ông lại muốn ly hôn với tôi ư?”
Đương nhiên Kỳ Viễn cũng chỉ là thuận miệng nói như vậy, bởi vì muốn chặn họng Tiểu Lưu, không thật sự muốn ly hôn.
Nhưng Kinh Lan lại đau lòng khóc lên.
Tiểu Bảo nhìn ba mặt đỏ đến mang tai, lại nhìn mẹ che miệng khóc lóc, sốt ruột chạy tới trước mặt Ân Ân, giơ tay đánh cô bé: “Đều tại chị! Chị hại ba mẹ của tôi ly hôn! Chị là đồ xấu xa!”
Ân Lưu Tô nhanh tay lẹ mặt lập tức ôm Ân Ân đứng lên, liên tục lùi lại phía sau mấy bước: “Dừng tay, ai dạy cháu tùy tiện đánh chị như thế!”
“Chị ta không phải là chị tôi! Chị ta là đồ con hoang!”
Ân Ân cắn răng không khóc, chỉ ôm cổ Ân Lưu Tô không buông tay.
Cảnh sát nhân dân Tiểu Lưu cũng không biết phải làm gì cho đúng, đi ra ngoài hít thở không khí, sở trưởng đi tới vỗ bờ vai của anh ta.
“Khi làm cảnh sát nhân dân thì mới phát hiện làm việc cho quần chúng rất khó đúng không?”
“Đồn trưởng Lục, chuyện này phải làm sao đây?”
“Còn có thể làm gì, cho dù không đành lòng thì cũng phải tuân theo quy tắc.”
Tiểu Lưu khẽ gật đầu, mấy phút sau, chờ bọn họ bình tĩnh lại, anh ta quay lại hòa giải, nghiêm túc nói với Kỳ Viễn: “Có ly hôn hay không là do ông quyết định, nhưng trước khi ly hôn thì vợ của ông không thể trốn tránh nghĩa vụ với Tạ Tiểu Muội. Đồng nghĩa với việc ông cũng thế.”
Kinh Lan ai oán nhìn về phía Kỳ Viễn, lặng lẽ rơi nước mắt.
Kỳ Viễn thầm mắng một tiếng, ngồi xuống ghế.
Tiểu Lưu lại đi tới trước mặt Ân Ân, dịu dàng hỏi thăm cô bé: “Tiểu Muội, cháu ở nhà mới thấy thế nào, nói nhỏ với chú cảnh sát, chú Kỳ Viễn và mẹ có bắt nạt cháu không?”
Ân Ân nhìn ba người đối diện, im lặng một lúc, lắc đầu nói: “Không có, bọn họ đối xử với cháu rất tốt.”
Tiểu Lưu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Ân Lưu Tô hiểu rõ Ân Ân, cho dù có tủi thân thì cô bé cũng sẽ không nói ra...
Cuối cùng, Ân Ân vẫn đi theo Kỳ Viễn và Kinh Lan trở về.
Hai vợ chồng nắm tay Kỳ Tiểu Bảo, Ân Ân đi phía sau bọn họ, Kỳ Tiểu Bảo quay đầu lại lè lưỡi với Ân Ân.
Tạ Văn Thanh có vẻ bị thương rất nặng, đi ra khỏi đồn cảnh sát, tức giận đá vào tảng đá bên cạnh, sau đó chân truyền đến đau đớn, cậu cắn răng chịu đựng.
Ân Lưu Tô cũng rất khó chịu, nhưng không có cách nào khác, cô chỉ có thể an ủi vỗ vai Tạ Văn Thanh.
“Nếu tôi sớm biết như vậy thì sẽ không đưa em ấy đến Nam Thị tìm mẹ! Tôi cũng có thể nuôi được con bé! Còn hơn để con bé sống trong nhà lão già thối kia.”
“Cậu có thể để con bé sống ở hầm cầu cả đời sao?”
“Đừng xem thường người khác, tôi sẽ kiếm tiền, mua nhà lớn.”
Ân Lưu Tô thở dài: “Vậy cậu có thể làm hộ khẩu cho con bé à?”
Tạ Văn Thanh nghe vậy thì im lặng.
Ân Ân đã đến tuổi đi học, chỉ có mẹ ruột mới có thể làm hộ khẩu cho cô bé, cho nên cô bé chỉ có thể trở về với bọn họ.
“Đúng là bởi vì không có tiền.” Tạ Văn Thanh nhanh chóng đi đến quảng trường âm nhạc.
“Haiz, đi đâu đó?”
“Ông đây muốn kiếm tiền!”
“Cậu kiếm tiền gì chứ! Cậu trở lại cho tôi, Tạ Văn Thanh!”
...
Đêm xuống, bầu trời có mưa phùn, mưa nhỏ mang theo hơi lạnh cuối thu, ngấm vào da thịt.
Người đi đường vội vàng, nhanh chóng muốn về nhà, không có ai dừng chân nghe nhạc.
Tạ Văn Thanh gảy cây đàn ghi ta cũ, hát đến khàn giọng bài hát rock and roll, “Không có gì cả”.
Không có một ai xem, hộp ghi ta trước mặt rỗng tuếch, thậm chí người đi đường còn cảm thấy âm thanh quá ồn, bịt tai lại.
Cuối cùng Tạ Văn Thanh cũng nhanh chóng dừng lại.
Cậu hát đến mệt rã rời, cả người thấy mệt mỏi, cũng thấy quá lạnh.
Vào thời điểm trẻ tuổi kiêu ngạo, không có tiền, không có người thân, không có gì cả.
Vô cùng chật vật.
Cậu buông cây đàn ghi ta, ngồi xổm xuống, bất lực ôm lấy đầu gối.
Ân Lưu Tô mượn cây dù đen trong tiệm pizza, đi tới che mưa cho Tạ Văn Thanh: “Ngoan, về nhà với chị.”
Câu nói “về nhà với chị” này dịu dàng như mưa, làm bờ đê trong lòng Tạ Văn Thanh vỡ tan.
Cậu đứng người lên, ôm chặt lấy Ân Lưu Tô: “Tôi nhất định sẽ trở nên nổi tiếng! Chị hãy tin tưởng tôi.”
“Tôi tin, tôi tin.”
Cậu càng ôm cô chặt hơn.
Cơn mưa lớn dần, rơi xuống cây dù vang lên tiếng sột soạt.
Ân Lưu Tô cảm nhận được vòng ôm nóng bỏng và ấm áp của chàng trai, lại không giống như sự cô đơn vô tận đi cùng cô bao năm qua.
Cậu gần như muốn lấp đầy cô.
Ân Lưu Tô đưa tay muốn ôm lấy cậu, nhưng do dự vài giây, vẫn hạ tay xuống.
Cô không nên lưu luyến... Vòng ôm ấm áp nhưng ngắn ngủi này. Cô đi trên đường ngược chiều, đã định sẵn sẽ mãi mãi cô đơn.