Hộp đêm Kim Sư được xem là địa điểm ăn chơi nổi tiếng số một số hai ở Nam Thị.
Tạ Văn Thanh mặc đồng phục xong thì bắt đầu làm việc ngày đầu tiên, không ít nhân viên phục vụ nam nhìn cậu, lộ ra ánh mắt phức tạp, mang theo sự hâm mộ và cả ghen ghét.
Tên nhóc này trời sinh kiếm cơm bằng khuôn mặt đấy!
Đào Tử không quan tâm lắm, bởi vì anh ta không quá tuấn tú, không dựa vào mặt kiếm cơm. Nhưng hơn nhau ở sự thông minh, biết nhìn sắc mặt, cho nên anh ta không có ngoại hình nhưng cũng rất được hoan nghênh ở hộp đêm Kim Sư.
Anh ta rất quan tâm đến Tạ Văn Thanh, dạy cậu cách bưng rượu đổ nước, phục vụ khách hàng, phải nhẫn nhịn, chú ý cẩn thận.
“Quản lý Liêu nhìn trúng cậu, tương lai xán lạn, cậu cố gắng biết quý trọng đi.”
Tạ Văn Thanh xoa mũi, vẫn cảm thấy làm việc ở hộp đêm không phải là cách hay: “Tôi sẽ không làm quá lâu đâu.”
“Nói lời tạm biệt quá sớm rồi, cậu cho rằng dễ kiếm tiền lắm à.” Đào Tử vỗ vai cậu: “Đôi khi con người phải học được cách thỏa hiệp với cuộc sống.”
Tạ Văn Thanh không nói chuyện, cậu và Đào Tử cùng bưng rượu đi tới cửa phòng riêng Hải Đường.
Đào Tử lo lắng Tạ Văn Thanh cứng đầu bướng bỉnh... Đắc tội khách hàng, vì thế nói với cậu: “Khách hàng trong phòng này không dễ chọc vào, đợi lát nữa đi vào phòng thì cậu đứng ở cửa, đừng xuất hiện.”
Tạ Văn Thanh im lặng gật đầu.
Đào Tử bưng rượu đẩy cửa vào, cậu nghe lời đứng chờ ở cửa ra vào, quan sát động tác rót rượu của Đào Tử.
Trong phòng, mấy người đàn ông trung niên đang ca hát uống rượu, hình như tâm trạng của một khách hàng mập mạp không được tốt lắm, trong miệng hùng hổ nói: “Móa nó, đơn hàng kia của ông đây sắp đàm phán thành công, kết quả để tên nhóc không có mắt kia xen vào, mẹ kiếp.”
Đúng lúc gã ta nhìn thấy Đào Tử đứng khom người rót rượu bên cạnh, vị khách hàng mập mạp kia đạp vào mông anh ta, anh ta ngã nhào về phía trước, chai rượu cũng rơi xuống đất.
Đào Tử ngã xuống chỗ mảnh thủy tinh vỡ, quần áo màu trắng dính đầy rượu vang, mà cổ tay cũng chạm vào mảnh thủy tinh.
Tạ Văn Thanh thấy thế, vội vàng đi tới đỡ lấy anh ta, không nhịn được nhìn về phía người đàn ông mập, muốn lý luận.
Đào Tử vội vàng cầm cổ tay của cậu, dùng sức bóp bóp, trên mặt vẫn tươi cười nói với người đàn ông mập: “Tổng giám đốc Lưu, tôi xin lỗi, tôi không cẩn thận ngã vào chai rượu, nhưng năm nào cũng bình an, ông nhìn vào điềm lành, bớt giận.”
Tổng giám đốc Lưu nhìn thấy cổ tay trái của Đào Tử đang chảy máu, lại thấy thái độ cung kính của anh ta, lửa giận cũng tan đi một nửa, tiện tay cầm ví tiền màu đen, lấy mấy tờ tiền ra rồi nhét vào túi áo của Đào Tử: “Cầm lấy đi khám đi.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Lưu, tổng giám đốc Lưu sẽ phát tài!”
Đào Tử nói xong, kéo Tạ Văn Thanh trợn mắt hốc miệng đi ra ngoài....
Lúc đầu Tạ Văn Thanh muốn xin nghỉ đưa Đào Tử đến bệnh viện, Đào Tử lại đến phòng thay quần áo, lấy hộp thuốc y tế từ trong ngăn tủ ra.
“Cần gì phải đến bệnh viện, tôi có thể xử lý vết thương nhỏ này.”
Tạ Văn Thanh lấy tăm bông trong hộp thuốc y tế ra, chấm vào cồn i-ốt bôi lên vết thương của Đào Tử: “Chuyện như vậy thường xảy ra sao?”
Đào Tử cười thần bí: “Cậu nói chuyện tốt này à, có thể gặp nhưng không thể cầu.”
Tạ Văn Thanh nhìn cánh tay trái bị thương của anh ta lên, không thể tin nói: “Anh nói đây là chuyện tốt ư?”
“Đương nhiên, cũng không gặp được nhiều khách hàng hào phóng như vậy đây.” Đào Tử lấy tiền trong túi áo của mình ra đếm, đúng lúc thấy năm trăm đồng.
“Nhưng... nhưng ông ta bỗng nhiên ra tay với anh!”
“Ôi.” Đào Tử xua tay nói: “Khách hàng đến đây tìm thú vui, chúng ta cung cấp niềm vui và giải trí, chỉ cần khách hàng có thể hài lòng, bị thương ngoài da thì có là gì đâu.”
Tạ Văn Thanh không phản bác được.
Cho tới bây giờ, cậu mới hiểu rõ vì sao cùng là nhân viên phục vụ, làm việc ở cửa hàng pizza không kiếm được một nghìn một tháng, nhưng làm việc ở Kim Sư lại có thể nhận được ba, bốn nghìn.
“Anh muốn bán đi danh dự của mình sao?”
“Lúc không có cơm mà ăn, danh dự là cái thá gì.” Đào Tử lắc tiền trong tay, đắc ý khoe khoang với Tạ Văn Thanh: “Bị đạp một cái được năm trăm, cậu đi đâu mà tìm được chuyện tốt này chứ.”
Tạ Văn Thanh nghĩ đến tiền học phí cao ngất của em gái thì cắn răng, đồng ý nói: “Đúng.”
Chỉ cần có thể cho em gái trở nên xuất sắc, cho dù cực khổ thế nào, cậu cũng có thể ăn được.
Đào Tử rất hào phóng rút ra hai tờ một trăm, kín đáo đưa cho Tạ Văn Thanh: “Quy tắc của giang hồ, người nhìn thấy sẽ có phần.”
“Không, không, không.” Tạ Văn Thanh vội vàng xua tay: “Đây là tiền anh kiếm được mà.”
“Cầm đi.” Đào Tử coi trọng tình nghĩa nhét tiền vào túi áo Tạ Văn Thanh: “Chúng tôi có quy tắc này, phục vụ cùng một phòng thì sẽ chia đều tiền boa, nhưng tôi đã phải chảy máu nên nhiều hơn cậu một trăm.”
Tạ Văn Thanh vốn còn muốn từ chối, nhưng Đào Tử còn nói thêm: “Yên tâm, sau này cậu còn kiếm nhiều hơn tôi, đến lúc đó cũng đừng quên anh em.”
Cuối cùng cậu gật đầu, nhận hai trăm đồng này.
...
Rạng sáng bốn giờ, cuối cùng cũng được tan làm.
Ngày hôm nay có Đào Tử nên Tạ Văn Thanh chỉ rót rượu thêm nước, cũng không gặp khách hàng làm khó làm dễ nào.
Nhưng Tạ Văn Thanh vô cùng buồn ngủ, mí trên mí dưới đánh nhau, đứng một chỗ cũng có thể ngủ thiếp đi.
Đào Tử vỗ vai cậu: “Buồn ngủ à, tập quen là được.”
“Tôi muốn về nhà ngủ.” Tạ Văn Thanh híp mắt, lười biếng đeo ba lô trên vai, đi ra khỏi hộp đêm.
“Đừng, đi ăn bữa khuya trước, sau đó về nhà ngủ đến khi trời tối, nếu không thì sẽ ăn không tiêu.”
“Không được, chị trong nhà tỉnh dậy sẽ lo lắng.” “Cậu còn có chị à?”
“Không phải chị ruột, cô ấy lớn hơn tôi...” Cậu dừng một chút: “Lớn hơn hai, ba tuổi.”
“Lớn hơn hai, ba tuổi, không có quan hệ máu mủ, còn ở chung một chỗ.” Hai mắt của Đào Tử sáng lên: “Wow, tình chị em à! Người anh em, cậu dữ dội vậy!”
Tạ Văn Thanh lập tức đỏ mặt, không biết giải thích thế nào, dứt khoát không giải thích.
Mặc dù cậu và Ân Lưu Tô không phải là quan hệ người yêu, nhưng cậu rất thích Đào Tử hiểu lầm như vậy.
Tia nắng ban mai trên bầu trời lộ ra khỏi mây đen.
Tạ Văn Thanh đi ngang qua cửa hàng bán đồ ăn sáng, ăn tô cháo như hổ đói, sau đó mua bánh bao thịt muối nóng hổi, còn đến cửa hàng tiện lợi mua hai chai sữa bò, lén lút trở về nhà.
Cậu vừa nằm trên ghế sô pha, Ân Lưu Tô ngáp dài đi ra từ phòng ngủ. Tạ Văn Thanh lập tức nhắm mắt lại, cố ý ngáy ngủ, giả vờ ngủ say.
Nhưng mấy phút sau, Ân Lưu Tô đi đến ghế sô pha, đạp vào đùi của cậu: “Bánh bao trên bàn còn bốc hơi nóng, cậu giả vờ cái gì!”
Tạ Văn Thanh chỉ có thể ngồi dậy: “Tôi tìm được việc làm, phải, phải trực ca đêm.”
“Công việc gì lại làm vào ban đêm?” Ân Lưu Tô nghi ngờ: “Còn suốt cả đêm nữa.”
“Ca hát trong quán bar.” Tạ Văn Thanh không dám nói chuyện hộp đêm Kim Sư cho Ân Lưu Tô, chỉ có thể nói như thế: “Là công việc tôi thích lại biết rõ, tiền lương cũng không ít, nhưng phải thường xuyên làm ca đêm.”
“Ca hát ở quán bar?” Ân Lưu Tô nhíu mày lại: “Lúc trước cậu cũng từng tìm công việc ca hát nhưng đều bị từ chối hết mà.”
“Ai nói chính xác được chứ, lần này lại có được cơ hội.”
Ân Lưu Tô thấy cậu nói tự nhiên nên không nghi ngờ gì, thuận miệng hỏi: “Bao nhiêu tiền một tháng?”
“Không biết được, phải xem lượng công việc của tôi.” Tạ Văn Thanh quan sát sắc mặt của cô, bịa chuyện nói: “Tôi cố gắng hát, một đêm có thể hơn một trăm.”
“Vậy thì không tệ.” “Đúng thế.”
“Nhưng cũng phải chú ý bảo vệ cổ họng, đừng cố gắng hát, coi chừng cổ họng hư luôn đấy, rồi không thể làm thiên vương đâu.”
Tạ Văn Thanh cười khổ một cái.
Cậu như bây giờ, còn... còn là thiên vương ư.
Cậu muốn đưa thẻ lương ứng trước cho Ân Lưu Tô, nhưng suy nghĩ lại, bây giờ đưa cho cô... chỉ sợ sẽ tạo ra hiềm nghi.
Không bằng qua mấy ngày nữa, tìm một lý do nào đó đưa tiền cho cô. Dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian mới đến khi khai giảng mà.
Ân Lưu Tô cầm bánh bao nóng hổi lên, bắt đầu ăn.
“Chị uống sữa tươi đi, còn ấm.”
Cô cười cười: “Mau đi ngủ đi, cậu làm việc cả đêm rồi.”
Tạ Văn Thanh nằm xuống, Ân Lưu Tô thuận tay kéo chăn mỏng lên đắp cho cậu.
Cậu thấy Ân Lưu Tô ra ngoài sớm như vậy thì kinh ngạc hỏi: “Cửa hàng pizza mười giờ mới mở cửa, đến buổi chiều tối đơn giao hàng mới nhiều, bây giờ chị đi đâu vậy?”
“Tôi không đến cửa hàng pizza.” Ân Lưu Tô vừa thay giày vừa giải thích nói: “Không phải Hứa Xuân Hoa bán bánh crepe sao, mấy ngày nay tôi đã bàn bạc với cô ấy, buổi sáng tôi sẽ giao hàng cho cô ấy.”
“Giao bánh crepe sao? Có người mua à. Huống hồ chị ấy cũng không có điện thoại di động, người ta gọi thế nào.”
Ân Lưu Tô cười thần bí: “Tôi đã dán số điện thoại của mình trên quầy hàng, những người đi làm không kịp ăn sáng, sau khi đến công ty thì có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ giao bánh crepe cho bọn họ. Không nói nữa, làm ăn cũng không tệ, nhưng vị trí rải rác nên giao hàng có hơi lâu.”
Tạ Văn Thanh nghe cô nói như vậy, có chút lo lắng: “Có quá mệt mỏi hay không, mà một cái bánh crepe chỉ có hai đồng, chị có thể nhận được bao nhiêu chứ?”
“Có một công ty gọi mười cái một lần! Chỉ cần tôi chịu khó một chút, là có thể kiếm nhiều hơn cửa hàng pizza.”
“Vậy buổi sáng chị chạy bao nhiêu đơn hàng?”
“Tôi chưa đếm qua, dù sao tôi chưa từng nghỉ ngơi.” Ân Lưu Tô đi vào nhà, đi tới bên cạnh cậu, đưa tay xoa đầu nhỏ: “Nhóc này, bỗng nhiên tôi có một suy nghĩ.”
Tạ Văn Thanh lập tức ngồi dậy, nghiêm túc lắng nghe: “Ừm, chị nói đi?”
“Chỉ là một suy nghĩ viển vông, cậu nói nếu như tôi thành lập một đám người cùng đi giao bánh crepe, mỗi người phụ trách một khu vực khác nhau, có phải hiệu suất hơn một người đúng không, mà chắc chắn kiếm được nhiều tiền.”
“Nếu thật sự có nhiều đơn hàng như vậy, Hứa Xuân Hoa phải biến thành Thiên Thủ Quan Âm mới có thể làm nhiều bánh crepe như vậy cho chị giao hàng.”
“Cho nên chỉ là suy nghĩ viển bông.” Ân Lưu Tô cười cười: “Nhưng sau này quán bar mà sa thải cậu, cậu có thể đi giao hàng với tôi, hai chúng ta phụ trách khu vực khác nhau, thí nghiệm trước.”
Tạ Văn Thanh nhìn nụ cười của Ân Lưu Tô, cảm giác trong lòng có chút khó chịu: “Chị, sau này chị đừng khổ cực như vậy, tôi là đàn ông, chuyện kiếm tiền cứ giao cho tôi.”
“Cậu là nhóc con, giao cho cậu thì tôi và Ân Ân sẽ phải chết đói.” “Tôi trưởng thành rồi! Tôi muốn chăm sóc cho hai người.” “Được, được, được, trụ cột mau ngủ đi, tôi đi đây.”
“Chị...”
Ân Lưu Tô vẫy tay, ngậm bánh bao, nhanh như gió chạy ra ngoài. Tạ Văn Thanh lại nằm xuống, gối đầu lên cánh tay nhìn trần nhà.
Sớm muộn gì cũng có một ngày cậu sẽ cho cô và Ân Ân trải qua cuộc sống hạnh phúc nhất.
Ừm, chắc chắn!...
Tám giờ sáng, Ân Ân xoa mắt buồn ngủ ra khỏi phòng, nhìn thấy Tạ Văn Thanh nằm ngủ trên ghế sô pha.
Cô bé lập tức bước chân nhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí đi đến bên cạnh cậu, đắp lại chăn mỏng vừa rớt xuống cho cậu.
Ân Ân ăn sáng xong, ngồi ở bên cửa sổ, bắt đầu xem tài liệu tiết học mà trường Tiểu học tư thục Gia Văn gửi cho mình.
Cô bé ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Văn Thanh đắp chăn mỏng ngủ say.
Lúc Tạ Văn Thanh ngủ, đường nét sắc bén, hai mắt cong hẹp dài, hốc mắt sâu, khuôn mặt có vẻ trầm lắng hơn bình thường.
Ân Ân lấy bút chì, tiện tay phác hoạ dáng vẻ chàng trai đang ngủ trên giấy ô mễ.
Sau một lát, chị Tiểu Lệ bên cạnh đến tìm cô bé cùng ủ rượu.
Ân Ân nhẹ nhàng đồng ý, rón rén mở cửa, đến nhà Lệ Lệ bên cạnh chơi. Gió ngoài cửa sổ thổi vào giấy ô mễ, làm cho cuốn sổ ố vàng đóng lại.
Ân Ân không biết rằng, mười năm sau, bức tranh tiện tay vẽ Tạ Văn Thanh phóng khoáng sẽ được fan hâm mộ mua với giá trên trời, mà tất cả số tiền nhận được dùng để giúp đỡ những trẻ em không được đi học trên các vùng núi xa xôi.
Còn Tạ Văn Thanh cũng trở thành ngôi sao hàng đầu duy nhất của giới giải trí làm đại sứ từ thiện bằng cách bán tranh.
Nửa đời trước chàng trai phải trải qua cuộc sống khó khăn long đong, khi ấy đã được số phận trao cho một ý nghĩa quan trọng.