Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 39



Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên

Nền tảng tiếng Anh của Ân Ân gần như bằng không, cho nên tiết tiếng Anh đầu tiên, cô bé nghe giảng không khác gì nước đổ lá khoai.

Tiếng chuông tan học vang lên, cô bé liếc nhìn Lưu Văn Anh bên cạnh.

Trên cuốn notebook của cô ấy viết rất nhiều từ vựng tiếng Anh mà cô bé không biết, dường như hạ bút thành văn, không hề có chút khó khăn nào.

“Bạn học Lưu Văn Anh, có thể cho mình hỏi chữ này... Đọc thế nào được không?” Ân Ân thử hỏi cô ấy.

Dường như Lưu Văn Anh vẫn chẳng nghe thấy, mắt nhìn thẳng, tiếp tục viết từ vựng trên vở.

Ân Ân thấy cô ấy không trả lời lại mình, mím môi, cũng không quấy rầy nữa mà nằm xuống bàn rồi vắt hết óc để nhớ lại những âm tiết mà cô giáo vừa dạy.

Một lúc sau, có ba học sinh nữ đi đến bàn của Ân Ân.

Ba người ai cũng mặc váy đông rất đẹp, tết tóc đầy tinh xảo, giày cũng là giày đi tuyết bằng nhung, giống như công chúa nhỏ vậy.

Người cầm đầu tên là Mạc Tử Oánh nói với Ân Ân: “Nói xem gia cảnh của cậu đi.”

Ân Ân khó hiểu mà nhìn phía cô nhóc: “Gia cảnh của tớ?”

“Đúng thế, để xem cậu có đủ điều kiện để gia nhập biệt đội công chúa của chúng tôi hay không.”

“Biệt đội công chúa là gì thế?”

“Là nhảy dây đá cầu cùng nhau, chơi trò gia đình cùng nhau, cuối tuần còn có thể đi đến nhà nhau mở party.”

Trò chơi gia đình là trò chơi mà Ân Ân thích nhất, vừa vào học đã có thể làm quen với bạn học xinh đẹp như vậy cũng là một việc rất là vui vẻ.

Ân Ân lập tức vỗ tay nói: “Được luôn!”

“Đừng vui mừng quá sớm, chỉ khi cậu thông qua đánh giá của bọn tôi mới có thể gia nhập biệt đội công chúa.”

“Đánh giá như thế nào?”

“Bọn tôi hỏi, cậu chỉ việc trả lời thôi.”

Ân Ân khoanh tay để trên mặt bàn, tư thế như bắt đầu sẵn sàng đón quân địch: “Các cậu bắt đầu đi.”

Mấy bé gái liếc nhau, Mạc Tử Oánh hếch cằm, hỏi: “Cậu có biết chơi đá cầu với nhảy dây không?”

“Đương nhiên là có.” Ân Ân tự tin gật đầu.

“Thế trong nhà cậu có búp bê Barbie không?”

“Tớ có... Tớ có gấu bông, còn có cả Ultraman.”

“Không được, nhất định phải là búp bê Barbie mới có thể chơi trò gia đình được.” Mạc Tử Oánh kiên trì nói: “Cậu bảo mẹ cậu mua cho đi.”

Ân Ân mờ mịt gật đầu: “Được.”

Cô bé nghĩ một con búp bê Barbie chắc cũng không quá đắt, chắc là mẹ sẽ đồng ý mua cho cô bé.

Một bạn học khác bổ sung: “Phải là đồ chính hãng.”

Ân Ân nhận ra Lưu Văn Anh ngồi cùng bàn trợn mắt trắng.

“Còn có câu hỏi gì nữa không?” Ân Ân lại hỏi.

Mạc Tử Oánh nghĩ, lại hỏi: “Cậu có sở trường nào đặc biệt không?”

“Tớ biết vẽ tranh, cái này có tính không?”

“Vẽ cho bọn tôi nhìn xem sao.”

Ân Ân cầm bút chì, vẽ một bé gái nhìn giống phim hoạt hình ở trên vở viết từ mới, bé gái này chính là Mạc Tử Oánh.

Mạc Tử Oánh nhìn phiên bản hoạt hình của chính mình, bím tóc thắt nơ con bướm, đáng yêu giống như những cô gái anime manga Nhật Bản vậy.

Cô nhóc lập tức vui sướng xé tờ giấy xuống, định mang về để khoe bạn bè của mình. “Vẽ cũng không tồi đâu.”

Ân Ân chờ mong mà nhìn phía cô nhóc: “Vậy tớ...”

Mạc Tử Oánh khoanh tay nói: “Còn một câu hỏi cuối cùng.”

“Là gì?”

“Ba mẹ cậu làm nghề gì?”

Ân Ân ngẩn người: “Cái này... cũng có liên quan đến việc tớ gia nhập biệt đội công chúa sao?”

“Đương nhiên, không phải ai cũng có thể trở thành công chúa.”

Vừa nói xong, ánh mắt Lưu Văn Anh ngồi cùng bàn sắp trợn đến tận trời.

Ân Ân đúng sự thật mà trả lời: “Tớ không có ba, ừm... Chắc là tương lai sẽ có, công việc ban đầu của mẹ tớ là giao cơm hộp, hiện giờ mẹ có hợp tác với một dì khác...”

Còn chưa nói ra câu “làm kinh doanh”, bỗng nhiên Mạc Tử Oánh kinh ngạc thốt lên: “Mẹ cậu là người đưa cơm hộp á!”

“Đúng vậy.” Ân Ân trả lời vô cùng thẳng thắn: “Có vấn đề gì sao?”

Mạc Tử Oánh cùng hai bạn nữ khác liếc nhìn nhau, sắc mặt có chút sâu xa.

“Cậu không đủ tư cách gia nhập biệt đội công chúa.” Bạn nữ Kiều Vi An nói: “Cứ coi như chúng tôi chưa mời cậu đi.”

Nói xong, ba người rời đi, ngồi xuống bên nhau nói thầm cái gì đó. Sắc mặt Ân Ân lộ ra mất mát rất rõ ràng.

Cô bé thật sự muốn gia nhập biệt đội công chúa, muốn quan biết với bạn mới, muốn cùng mọi người chơi trò chơi gia đình.

Đúng lúc này, Lưu Văn Anh vốn vẫn luôn không quan tâm đến cô bé lại bỗng nhiên mở miệng nói: “Điều bọn họ muốn là điều kiện gia đình của bạn bè phải tương xứng với mình, rõ ràng là cậu không đủ tư cách.”

Tiếng nói của cô ấy có chút khàn khàn, nghe như tiếng con trai.

Ân Ân liếc nhìn cô ấy, khuôn mặt cô lạnh lùng lãnh đạm, mái tóc ngắn như nhân vật Ba Ba, kiểu dáng quần áo rõ ràng cũng là kiểu của con gái.

Cô bé cắn răng, nói với Lưu Văn Anh, vô cùng không phục: “Sao tớ lại không đủ tư cách, tớ biết vẽ tranh, chơi nhảy dây cũng rất giỏi.”

Lưu Văn Anh chẳng thèm nói nhảm cùng cô bé, nói thẳng: “Nếu muốn gia nhập thì không được nói mẹ cậu là người giao cơm hộp.”

Ân Ân nhỏ giọng lẩm bẩm: “Giao cơm hộp thì làm sao cơ chứ?”

Lưu Văn Anh chẳng quan tâm đến cô bé nữa, lại tiếp tục chơi trò Sudoku một mình.

...

Thật ra tính cách Ân Ân rất bướng bỉnh, cô bé không chấp nhận bị người ta từ chối như vậy, biệt đội công chúa trở thành một mơ ước mà cô bé vô cùng hướng tới.

Chỉ cần tưởng tượng đến mình cùng mấy người Mạc Tử Oánh, Kiều Vi An dùng búp bê Barbie chơi trò chơi gia đình cùng nhau, trong lòng Ân Ân tràn đầy khát vọng, cô bé nhất định phải gia nhập biệt đội công chúa.

Sau khi hết tiết học, Ân Ân chủ động đi tìm Mạc Tử Oánh: “Vừa nãy tớ còn chưa nói xong.”

Mạc Tử Oánh không kiên nhẫn mà liếc cô bé một cái: “Còn nói cái gì nữa?”

“Trước kia mẹ tớ đúng là người giao cơm hộp, nhưng bây giờ mẹ tớ bắt đầu làm kinh doanh với người ta, là... là...” Cô bé nhớ ra một từ mà chú xăm tay đã nói: “Là phía đối tác!”

Tuy rằng không biết từ này có nghĩa là gì, nhưng sắc mặt lúc đó của chú xăm tay, chắc cũng có nghĩa là một từ rất lợi hại đấy chứ.

Mạc Tử Oánh cũng nhíu mày suy tư một chút, lại hỏi: “Làm kinh doanh... Nói cách khác mẹ cậu là bà chủ lớn đúng không?”

Đầu óc Ân Ân cũng đang nhanh chóng suy nghĩ, lại nhớ Ân Lưu Tô đã từng nói ra lý tưởng của mình: “Tương lai mẹ tớ sẽ trở thành một nữ tổng tài khai sáng thời đại!”

Tuy Mạc Tử Oánh cũng cái hiểu cái không, nhưng nghe thì đúng là rất lợi hại.

Kiều Vi An cũng xúm lại gần, hỏi: “Trong nhà cậu ngoại trừ mẹ ra thì còn có ai khác nữa không?”

“Tớ còn có anh trai, đúng rồi, tớ còn có một chú nữa!” Ân Ân sợ bị từ chối một lần nữa, vội vàng khai sạch: “Anh trai tớ là đại minh tinh, chú tớ... Chú tớ là người thừa kế gia tộc!”

“Oa!” Ánh mắt mấy người Kiều Vi An nhìn cô bé cuối cùng cũng thay đổi triệt để, mấy cô nhóc này còn chưa hiểu người thừa kế gia tộc là cái gì, nhưng hiểu rõ đại minh tinh là gì.

Mạc Tử Oánh tò mò hỏi: “Anh cậu là đại minh tinh gì thế, từng lên tivi bao giờ chưa?”

Ân Ân nhớ kênh thời sự đưa tin hộp đêm Kim Sư, chẳng phải đó là bản tin có liên quan đến anh trai cô bé hay sao.

“Từng lên rồi!”

Mạc Tử Oánh lập tức vỗ vai Ân Ân: “Được rồi, cậu đã thông qua khảo hạch, chào mừng cậu gia nhập biệt đội công chúa.”

Ân Ân thở phào nhẹ nhõm, cứ như đỗ kỳ thi quan trọng vậy.

Kiều Vi An đính vào ngực áo cô bé một cái huy chương công chúa hình bông tuyết: “Cái này là tiêu chí của biệt đội công chúa, ai cũng có một cái.”

Ân Ân thỏa mãn mà nhìn huy chương bông tuyết kia.

Được như ý nguyện, khóe miệng cô bé lộ ra một ý cười ngọt ngào xinh đẹp.

Lúc này, một bạn học khác tên là Chu Mỹ Vân nhắc nhở cô bé: “ Gia nhập biệt đội công chúa thì phải tuân thủ quy củ của chúng tôi.”

“Quy củ gì vậy?”

“Thứ nhất, cậu phải nghe lời bọn tôi. Thứ hai, phải trung thành, không được gia nhập bất kỳ biệt đội học sinh nữ nào khác, không được đối xử tốt với các học sinh nữ khác.”

Ân Ân mờ mịt mà gật đầu, cô bé chỉ chuyên chú muốn quan biết bạn mới, muốn cùng mọi người chơi trò gia đình, cũng không nhận thức được rằng mấy điều khoản này có vấn đề.

“Thứ ba...” Chu Mỹ Vân nhìn Lưu Văn Anh đang dựa cửa sổ ở hàng ghế phía sau: “Không được làm bạn với cái đứa ngồi cùng bàn với cậu.”

Ân Ân cũng nhìn Lưu Văn Anh.

Hình như cô ấy cũng nhận ra ánh mắt của mấy người, đáy mắt lộ ra vài phần lạnh lùng.

“Vì sao?” Ân Ân khó hiểu.

Mạc Tử Oánh giải thích: “Cậu ta là cái đồ lập dị!”

“Lập dị?!” Ân Ân hoảng sợ: “Sao lại thế được, cậu ấy chỉ là một cô bé thôi mà.”

“Hừ, cô bé cái gì.” Chu Mỹ Vân khoanh tay, hừ lạnh một cái: “Cậu ta chẳng phải cô bé gì hết, là một đồ lập dị!”

“Dù sao thì nếu cậu muốn gia nhập biệt đội công chúa thì buộc phải nghe lời, không được chơi cùng cậu ta, nếu không chúng tôi không cho cậu gia nhập nữa!”

Ân Ân nóng nảy, nhanh chóng nói: “Được mà được mà, tớ đồng ý các cậu là được rồi chứ.”

Kiều Vi An còn nói thêm: “Gia nhập biệt đội công chúa còn cần một thời gian thử việc, trong khoảng thời gian này cậu phải nghe lời chúng tôi, nếu không thì sẽ bị chúng tôi đuổi ra.”

Ân Ân gật đầu.

“Được rồi, bài kiểm tra đầu tiên là vẽ cho bọn tôi mỗi người một bản vẽ hoạt hình, trước khi tan học đưa cho chúng tôi.”

“Được thôi.”

Ân Ân trở về vị trí ngồi, lấy bút chì cùng cục tẩy ra, nghiêm túc mà bắt đầu vẽ tranh.

Tiết học tiếp theo là tiết Ngữ văn của cô chủ nhiệm Lý, vào lớp, cô Lý dạy thanh mẫu và vận mẫu cho các bạn nhỏ.

Ân Ân lại chỉ chăm chú vẽ tranh, không nghe giảng bài.

Cô Lý nhìn thấy Ân Ân đang ngồi làm việc riêng, vì vậy vừa giảng bài vừa đi bộ đến gần cô bé, cầm lấy tờ giấy vẽ trên tay cô bé.

Trong lòng Ân Ân hoảng sợ, ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm khắc của cô Lý.

“Bạn học Ân Ân, mặc dù tranh em vẽ rất đẹp, nhưng khi đi học thì nên nghiêm túc nghe giảng. Nếu em lại tiếp tục làm việc riêng không nghe giảng bài, cô sẽ lập tức mời em đến văn phòng để “học bù một mình”, và sẽ báo cho mẹ em biết nữa.”

Những bạn học ngồi đằng trước quay đầu lại nhìn về Ân Ân.

Ân Ân sợ tới mức hoảng hết người, xấu hổ đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như bị lửa đốt.

Lưu Văn Anh nhận ra cả một tiết Ngữ văn, cô bé ngồi run bần bật.

Sau khi hết tiết học, Ân Ân nằm gục xuống mặt bàn, nước mắt rơi xuống.

Đây là lần đầu tiên cô bé bị cô giáo phê bình, lập tức cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.

Nhưng mà, Mạc Tử Oánh lại quay đầu rồi nhìn cô bé bằng ánh mắt cảnh cáo rằng cô bé phải nhanh chóng vẽ tiếp, chỉ còn một tiết nữa là tan học.

Ân Ân chỉ có thể dùng tay áo lau nước mắt, lấy vở ra rồi tiếp tục vẽ tranh.

Lưu Văn Anh rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói: “Cậu thiếu bạn bè đến vậy cơ à?”

Ân Ân vừa khóc vừa cố chấp mà nói: “Chẳng liên quan gì đến cậu.”

Lúc nãy cô ấy không trả lời Ân Ân, bây giờ cô bé cũng muốn chẳng quan tâm cô ấy nữa.

Lưu Văn Anh lẩm bẩm: “Ngu xuẩn.”...

Lúc tan học, cuối cùng Ân Ân cũng vẽ xong ba bức tranh hoạt hình đưa cho ba bạn nữ trong biệt đội công chúa.

Mấy bạn nữ vui sướng cầm lấy tranh hoạt hình của mình, mỉm cười chào tạm biệt Ân Ân, sau đó cùng ba mẹ về nhà.

Ân Ân thở phào nhẹ nhõm, trong lồng ngực tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

Tạ Văn Thanh đứng dựa vào ven tường hành lang, chờ đón cô bé tan học về nhà.

Chung quanh có rất nhiều chị gái đến đón con em đi học về, ánh mắt cứ lảng vảng ở trên người Tạ Văn Thanh, chỉ là bởi vì hàm súc, không mặt dày mày dạn đi bắt chuyện được.

Ân Ân ra khỏi lớp học, nhảy nhót chạy đến bên Tạ Văn Thanh: “Oa Oa.”

Tạ Văn Thanh thuận tay xách cặp sách của cô bé: “Quen biết được bạn mới chưa?”

“Rồi ạ!” Ân Ân gật đầu thật mạnh: “Mấy bạn ở biệt đội công chúa, các bạn rủ em chơi nhảy dây với chơi trò chơi gia đình.”

Thật sự Tạ Văn Thanh biết quá rõ tính cách Ân Ân, nói thẳng: “Chắc là chưa bị mấy đứa bạn đó quát mắng sai bảo gì chứ? Người ta bảo em làm cái gì cũng đừng nhận lời hết, đừng có mà làm nô dịch miễn phí cho người khác.”

“Em không phải nô dịch!”

“Anh thấy em rất là có tiềm năng đấy.”

“Hừ, Oa Oa hư.”

Đúng lúc này, Lưu Văn Anh đeo cặp sách, hai tay đút túi quần đi ngang qua bọn họ, bộ dạng lạnh lùng.

Tạ Văn Thanh liếc nhìn cô ấy một cái, nhận ra người này là bạn ngồi cùng bàn với Ân Ân.

“Cái bạn nam này... Nhìn không dễ chọc nhỉ, có bắt nạt em không đấy?” Ân Ân: “Cậu ấy là nữ!”

“Nữ?”

“Mắt Oa Oa sao thế?”

Tạ Văn Thanh nhìn bóng người lãnh đạm của Lưu Văn Anh, hơi hơi nhíu mày: “Không phải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.