Tại cổng trường Gia Văn, Ân Ân và Lưu Văn Anh nắm tay nhau đi ra cổng trường.
Một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đi đến, lau mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ của Lưu Văn Anh, nói chuyện thân thiết: “Bé à, hôm nay ở trường học có vui không? Có theo kịp chương trình học lớp một không con?”
“Có ạ.” Sắc mặt Lưu Văn Anh chẳng có chút biểu tình gì.
“Đây là bạn học cùng lớp của con sao?” Người phụ nữ nhìn sang Ân Ân đang đứng bên cạnh cô ấy.
“Vâng.”
Ân Ân mỉm cười đầy xinh đẹp: “Cháu chào cô ạ, thành tích của chị Văn Anh rất là tốt, lúc nào cháu mà không hiểu thì chị ấy còn giảng bài cho cháu nữa cơ.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Người phụ nữ sờ đầu Ân Ân: “Văn Anh nhà cô không có bạn bè gì cả, hai cháu nhớ phải chơi hòa thuận với nhau nhé, cùng làm bạn tốt của nhau.”
“Bọn con là bạn tốt rồi!”
Lưu Văn Anh không kiên nhẫn mà thúc giục mẹ mình rời đi.
Người phụ nữ lấy một chiếc kẹo đường trong túi ra đưa cho Ân Ân, thì thầm bên tai cô bé: “Cháu nhớ làm bạn tốt với Văn Anh nhé.”
“Vâng ạ!”
Sau khi nhìn hai mẹ con rời đi, Ân Ân nhìn thấy Hứa Xuân Hoa đang ở trong đám người.
“Dì Xuân Hoa sao lại tới đây thế ạ?”
Nụ cười Hứa Xuân Hoa đầy từ ái, cầm hộ cặp sách cho Ân Ân: “Mẹ cháu đi Quảng Thành đón anh cháu rồi, tối nay cháu sang nhà dì Xuân Hoa ở được không?”
“Oa Oa sắp về rồi sao ạ?!” Ân Ân vui mừng hô to: “Được ạ!”
“À đúng rồi, cái bạn nam vừa nãy là bạn của cháu à? Sao cậu bé đấy lại mặc váy, lạ thế.”
“A, dì đang bảo Lưu Văn Anh sao ạ? Chị ấy không phải con trai đâu, là con gái đấy ạ.”
“Con gái á?” Hứa Xuân Hoa không thể tin tưởng mà nhíu mày: “Không phải chứ, nhìn giống con trai lắm mà.”
“Chỉ là do chị ấy khá giống con trai thôi ạ, dì nhìn xem mẹ chị ấy còn gọi chị ấy là “bé ơi” cơ mà.”
Hứa Xuân Hoa nhún vai, cũng không để ý, nắm tay Ân Ân đi về.
Ân Ân lấy chiếc kẹo đường mẹ Lưu Văn Anh đưa cho ra, lột giấy gói kẹo, đang định ăn thì Hứa Xuân Hoa đã nhanh chóng cầm lấy, nói: “Cái này là người ngoài cho cháu đúng không?”
“Vâng ạ, là mẹ của chị Văn Anh...”
Còn chưa nói xong thì Hứa Xuân Hoa đã ném kẹo vào thùng rác ven đường: “Không được ăn mấy thứ linh tinh mà người lạ đưa cho, biết chưa?”
“...”
Khóe miệng Ân Ân lập tức xụ xuống, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm một câu: “Vâng ạ.”
Cô bé cũng không ăn đồ ăn người lạ cho, chỉ bởi người cho cô bé là mẹ của Lưu Văn Anh, Lưu Văn Anh là bạn tốt nhất của cô bé nữa.
Ân Ân trộm nhìn dì Hứa Xuân Hoa, sắc mặt của cô ấy rất nghiêm túc, nắm chặt tay cô bé, lúc đi qua đường... Thậm chí còn muốn ôm cô bé vào trong ngực, vô cùng cẩn thận.
Ân Ân biết, dì Hứa Xuân Hoa rất quan tâm cô bé, cho nên mặc dù trong lòng không thoải mái, cũng cố gắng tự thuyết phục chính mình không được tức giận.
“Đúng rồi, dì Xuân Hoa, mẹ cháu bao giờ về thế ạ?”
“Chị ấy không bảo gì, dì nghĩ là chị ấy cũng không hay đi Quảng Thành, chắc là ở bên đấy chơi mấy ngày với anh cháu rồi mới về đấy.”
“Thế ạ.”
Ân Ân cúi đầu, đá một hòn đá dưới chân văng ra xa, lại càng không vui: “Mẹ bảo cháu là trên trên đời này không có buổi tiệc nào mà không tàn, bảo cháu phải học cách sống độc lập, tự mình lớn lên. Hừ, còn mẹ thì đi Quảng Thành chơi, mặc kệ cháu luôn.”
Hứa Xuân Hoa đã nhận ra cảm xúc chùng xuống của Ân Ân, hỏi: “Mẹ cháu bảo cháu học cách sống độc lập ư? Nhưng cháu vẫn là một đứa bé, học sống độc lập cái gì cơ chứ.”
“Thì đấy ạ, cháu ghét chia lìa, cháu muốn mẹ với Oa Oa, còn có mọi người nữa, ở bên cháu mãi mãi, không bao giờ để cho cháu phải lẻ loi một mình.” Ân Ân rầu rĩ mà nói: “Thế mà mẹ lại nói là, con người ta càng lớn lên thì chia lìa lại càng thường thấy, bạn tốt nhất, người thân nhất, cuối cùng cũng sẽ rời xa cháu, bảo cháu phải học sống kiên cường và tiếp thu.”
Hứa Xuân Hoa trách cứ: “Cháu còn bé thế này, chị ấy nói mấy câu như vậy làm gì.”
Ân Ân tò mò mà nhìn Hứa Xuân Hoa: “Dì Xuân Hoa, điều này có đúng không ạ?”
Hứa Xuân Hoa ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt ngoan ngoãn của Ân Ân.
Cô ấy như nhìn thấy con gái của chính mình thấp thoáng đằng sau khuôn mặt non nớt ấy.
Ánh mắt Hứa Xuân Hoa càng thêm từ ái, nói đầy chắc chắn: “Không đúng! Dù cho người khác rời xa cháu thì dì Xuân Hoa nhất định vẫn sẽ ở bên cạnh cháu, dì sẽ không bởi vì chơi bời hay vì đàn ông mà rời xa cháu! Dì mãi mãi ở bên cạnh cháu!”
Ân Ân cảm nhận lực tay vuốt ve của Hứa Xuân Hoa, cảm thấy có chút không thoải mái.
Nhưng mà nghe dì ấy nói đầy tình cảm chân thành như vậy, Ân Ân lại cảm thấy bản thân mình không nên cảm giác như vậy, rất vong ân bội nghĩa.
“Dì, dì Xuân Hoa, chúng ta nhanh nhanh đi về thôi, bài tập hôm nay của cháu nhiều lắm.”
Hứa Xuân Hoa cười hiền từ: “Về dì nấu đồ ăn ngon cho cháu, cháu còn chưa nếm thử tay nghề của dì đúng không?”
...
Tạ Văn Thanh kéo vali hành lý của Ân Lưu Tô rồi dẫn cô đến cửa khách sạn Thụy Mỹ.
Đây là một khách sạn cao tầng nằm ở trung tâm thành phố, cửa sổ toàn pha lê, hiện đại lại phong thái.
Ân Lưu Tô tháo kính râm, nhìn tòa nhà cao tầng: “Được đấy anh trai nhỏ, còn dẫn tôi đến khách sạn bốn sao.”
“Lúc trước tôi làm lau kính cửa sổ trên lầu, thấy điều kiện khách sạn này là tốt nhất trong số những khách sạn tôi từng gặp qua, hơn nữa người phục vụ cũng rất cẩn thận trong việc lau dọn, còn tiệt trùng, hơn nữa gần ban công còn có bồn
tắm rất to. Lúc đó tôi nghĩ, nếu chị tới Quảng Thành, tôi sẽ lập tức dẫn chị đến nơi này.”
“Dẫn tôi tới nơi này?” Ân Lưu Tô nhìn phía cậu, cười cười: “Theo ý của cậu tức là bảo tôi đến để trả phí thuê phòng cho cậu chứ gì?”
“Tôi không nói thế!”
“Ồ, thế không được.” Ân Lưu Tô nói xong, lại đeo kính râm lên, xoay người định rời đi.
“Này!” Tạ Văn Thanh nắm lấy tay áo cô, cắn răng nói: “Tới cũng tới rồi, vào thôi.”
Quảng Thành nóng đến vậy, cậu cũng không muốn cô cứ lăn lộn đổi khách sạn mãi.
Khóe môi Ân Lưu Tô lộ ra ý cười, ôm cánh tay Tạ Văn Thanh đầy tự nhiên rồi cứ để mặc cậu dẫn cô vào trong khách sạn.
Nếu cậu muốn tỏ ra là người giàu thì cứ kệ cậu đi, Ân Lưu Tô cũng chẳng thèm tiết kiệm tiền hộ cậu.
Nhưng mà chắc là cậu cũng không biết nửa năm nay Y-SUI kiếm được bao nhiêu tiền.
Bây giờ, sinh hoạt Ân Lưu Tô với Ân Ân đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, không chỉ sửa chữa nhà cửa một loạt.
Hơn nữa năm ngoái, bà thím cạnh nhà chuyển nhà, Ân Lưu Tô mua luôn phòng sát vách, sau khi thông hai nhà với nhau, diện tích phòng được mở rộng rất nhiều, không chỉ có nhà vệ sinh có phòng tắm độc lập mà còn có phòng ngủ riêng nữa.
Phòng ngủ riêng này là để lại cho Tạ Văn Thanh.
Ân Lưu Tô cũng không nói chuyện này cho Tạ Văn Thanh, cũng không bảo cậu về nhà.
Cô vẫn đinh ninh một ý tưởng như trước: Mỗi người đều là thân thể độc lập, Tạ Văn Thanh cũng có lựa chọn cùng hướng đi cuộc đời do chính cậu lựa chọn.
Cho dù lưu luyến, cho dù nhớ nhung, cô sẽ không bao giờ miễn cưỡng, lại càng không chen chân vào làm gì.
Tạ Văn Thanh đi mở phòng giúp cô trước, có nhân viên muốn cầm hộ vali hành lý, Tạ Văn Thanh lại không đưa cho anh ta: “Tôi tự làm được.”
“Mời quý khách đi bên này, thang máy bên phải là một tầng, thang máy bên trái là hai tầng lên tầng thứ 32.”
“Cảm ơn.”
Tạ Văn Thanh bấm thang máy hộ Ân Lưu Tô, còn giữ cửa vào giúp cô.
Ân Lưu Tô cũng không kiêng nể gì, thoải mái hào phóng mà đi vào. Người chung quanh nhìn... Đều cho rằng Tạ Văn Thanh là vệ sĩ của người phụ nữ xinh đẹp này.
Phòng khoảng sáu mươi mét vuông, rất rộng rãi, ở giữa phòng là một cái giường có màn che vô cùng lớn, cửa sổ chính diện hiện lên toàn cảnh phố thị đêm về, bên cửa sổ còn có một cái bồn tắm massage trong phòng.
“Không hổ là khách sạn bốn sao.” Ân Lưu Tô lười biếng mà ngồi ở trên giường, hai tay dựa vào nệm giường, nhìn quang cảnh thành thị ngoài cửa sổ: “Bao nhiêu tiền một đêm?”
“Không, không đắt.”
Cũng chỉ... chỉ tốn tiền lương gần nửa tháng của cậu mà thôi.
Nếu là ngày thường, nói không chừng Tạ Văn Thanh sẽ vô cùng xót tiền.
Nhưng giờ phút này cậu lại chẳng cảm thấy xót gì cả, chỉ cảm thấy tiêu số tiền này thật đúng đắn.
Cậu đến Quảng Thành kiếm tiền, còn không phải là vì để cho người phụ nữ mình thích tiêu tiền hay sao?
Tạ Văn Thanh dùng cồn cẩn thận lau hết dụng cụ phòng tắm một lần, nói: “Chị có thể yên tâm dùng rồi, tôi lau hết rồi.”
Hơn nữa, không gặp nhau lâu đến vậy rồi, Tạ Văn Thanh thật sự rất nhớ cô, hiếm lắm mới thấy được một lần thì sao cậu lại không dồn sức để thể hiện một phen cơ chứ?
Tạ Văn Thanh cố không nhếch khóe môi lên, nhìn cô một cái.
Đến lúc này, Ân Lưu Tô đã bước vào một giai đoạn mà người phụ nữ vô cùng thành thục, một tư thế dù chỉ là tùy tiện làm thôi, cũng cực kỳ quyến rũ...
Cậu không thể tưởng tượng được cô lúc tuổi trẻ đã đẹp đến mức nào.
Người phụ nữ đẹp tuyệt sắc như vậy mà còn chưa kết hôn, mà lại đến lượt cậu.
Cậu cảm thấy đây là do ông trời phá lệ ban ân, ban cho cậu một tia ánh sáng sau hai mươi năm cuộc đời chỉ toàn là khổ cực.
Ân Lưu Tô nhìn cậu một lúc, lại đi tới bên cửa sổ, lấy thuốc lá từ trong túi ra.
Cậu lập tức đi đến, lấy bật lửa rồi ân cần châm thuốc cho cô.
Hơi thở mùi bạc hà mềm dịu nhẹ nhàng thổi trên mặt cậu, Tạ Văn Thanh thấy trong thân thể mình đang có một cảm giác rất lạ lùng, nó truyền từ cột sống mà điên cuồng dồn đến tận từng mạch máu.
Thậm chí cậu còn không dám nhìn thẳng đôi mắt của cô.
Cậu nuốt nước miếng, hầu kết chuyển động: “Chị đi nghỉ ngơi đi, tôi... Tôi đi về.”
“Về đâu?”
“Lều ký túc xá.”
“Sắp nửa năm không gặp, không ở lại tâm sự cùng tôi một chút sao?”
“Vậy chị...” Tạ Văn Thanh xoay người nhìn về phía cô: “Chị ở khách sạn một mình có sợ không?”
Ân Lưu Tô lười biếng mà đi đến gần bàn, nhẹ nhàng dựa vào đó, suy xét vài giây, đôi môi đỏ bừng gợi cảm thốt lên hai chữ: “Rất sợ.”
“Thế tôi lại thuê một phòng khác, ở bên cạnh phòng này của chị vậy.”
Nói xong, cậu xoay người ra cửa, nhưng mà mới vừa mở cửa thì bước chân đã dừng lại.
Máu sôi trào trong từng mạch máu.
Cuối cùng, cậu xoay người, ôm chặt lấy cô.
Ân Lưu Tô bị cậu ôm khiến cho lùi mấy bước về sau, đụng vào góc bàn, nhẹ nhàng kêu đau một tiếng.
Tạ Văn Thanh ôm cô thật chặt, cơ bắp toàn thân căng cứng.
Đầu ngón tay cầm thuốc lá của Ân Lưu Tô chĩa ra xa nhưng tàn thuốc vẫn rơi uống làn da nóng bỏng của cậu.
Cậu lại chẳng thèm để ý, tiếng nói run rẩy: “Chị, chị có nhớ tôi không...”