Mê Tông Chi Quốc

Chương 173: Hồi 7: cheo veo





Theo lời thuật của Triệu Lão Biệt, vị đội trưởng nọ cho rằng trong lịch pháp của Bà la giáo Ấn Độ cổ đại, cứ mấy chục năm lại xuất hiện một lần “thiên địa xâm thực”. Vào năm đó, thời gian ở sườn tây dãy Himalaya sẽ biến mất một ngày, chính khoảnh khắc ấy, trời đất sẽ nuốt nhả lẫn nhau. Hiện tượng dự báo trước khi điều này diễn ra là khu vực đó sẽ liên tục xảy ra động đất, kim chỉ cực từ không ngừng đảo lộn vị trí, gió từ trong cửa động của ngọn núi lửa chết bỗng nhiên thổi ra ù ù. Hình ảnh nữ thần nuốt nhả thành trì trên bích họa trong tự miếu chính là một cách mô tả lại truyền thuyết cổ đại này.



Trên thực tế, hiện tượng này xảy ra do tác dụng của núi từ ở đại dương dưới lòng đất, đến lúc ấy quanh thủy thể sẽ xuất hiện rất nhiều hải động, địa tầng đứt gẫy, hình thành vô số huyệt khí khổng lồ có hình dạng xoáy nước, đội thám hiểm có thể nắm bắt cơ hội này, tránh ảnh hưởng của từ trường dưới lòng đất và sương từ để xuyên qua lỗ động của núi lửa chết, mượn lực đẩy của dòng khí đối lưu, trượt xuống thẳng vực sâu hàng vạn mét. Do thời khắc thông đạo xuất hiện vô cùng ngắn ngủi nên chúng ta buộc phải đáp lên “nhà thám hiểm Corot Maar”.



Căn cứ vào lịch pháp cổ đại, đội trưởng suy đoán, giờ vẫn chưa phải thời khắc thông đạo xuất hiện, nhưng vô số hiện tượng bất thường trước mắt đều cho thấy núi từ trong lòng đất sắp xảy ra biến cố trọng đại, may mà đội thám hiểm đã chuẩn bị kỹ càng suốt nhiều năm, nên giờ dẫu khởi hành có hơi đột ngột thì họ vẫn triển khai hành động theo phương án đã dự liệu từ trước.



Tư Mã Khôi nghe đến đây mới biết, ngoài hội anh ra, thì vẫn còn một đội thám hiểm khác đang âm thầm hành động, đội thám hiểm này muốn xâm nhập vực thẳm dưới lòng đất thông qua dãy núi Himalaya. Có vẻ như những gì đội thám hiểm đó đã làm trong núi Âm Sơn khiến thông đạo xuất hiện sớm hơn bình thường. Ngoài ra, vị đội trưởng kia nắm được manh mối và tư liệu còn sát thực và tường tận hơn cả đội khảo cổ nhiều lần, nhưng bây giờ anh chỉ thấy một mình Triệu Lão Biệt xuất hiện ở đây, không biết những thành viên khác của đội thám hiểm sống chết thế nào? “Nhà thám hiểm Corot Maar” rốt cuộc là ai?



Hội Tư Mã Khôi còn muốn hỏi Triệu Lão Biệt xem chuyện gì đã xảy ra với đội thám hiểm sau khi họ xuất phát từ huyệt động dưới miếu tự?



Lúc này, trên đầu họ bỗng dưng xuất hiện tiếng sấm rền ùng ùng từng chặp, dưới chân rung chuyển ầm ầm, mọi người thầm biết chắc sắp xảy ra chuyện lớn, nhưng ngặt nỗi cả hội đang đứng giữa đám sương mù nên không thể nhìn rõ tình hình xung quanh, lòng dạ ai nấy đều thấp thỏm bất an.




Cao Tư Dương khoác súng trường lên lưng, cô trèo lên chỗ cao, nơi sương mù chưa bao phủ tới của vỏ ốc cúc đá để quan sát. Nhờ ánh sét lóe lên, cô trông thấy trong cột mây hình nấm đó, khói đen đặc quánh chịu sự cản trở của áp lực đang dần dần lan tỏa ra tứ phía, tựa như một chiếc ô khổng lồ màu đen trải rộng cả ngàn mét, bủa vây khắp không trung trong địa cốc, lúc này xuất hiện vô số cột khói đen kịt rủ xuống, lớp bụi khói màu dày và đen đặc đang từ từ tan ra, cảnh tượng này thật chẳng khác nào thế giới đang cận kề ngày tận thế.



Cao Tư Dương vội vàng gọi Tư Mã Khôi: “Anh lại đây xem mau lên, trụ mây nấm sắp sụp xuống rồi!”



Tư Mã Khôi trèo lên quan sát, anh cũng cảm thấy tình hình không ổn, tàn tích của chiếc tàu Z-615 bị nguyền rủa đã xuyên vỡ địa tầng, khiến khói đen tích tụ trong mạch đá phun trào, rồi sụt vỡ rơi xuống từ trên cao, nếu bị những mảng khói đen quánh đặc và bỏng rát ấy rơi trúng đầu thì cho dù không bị cháy thành than cũng bị sặc khói mà chết.



Mọi người tần ngần đứng tại chỗ hồi lâu, dẫu có tiến về phía trước thì với tốc độ chậm như rùa bò thế này, cả hội cũng không thể chạy thoát ra khỏi phạm vi nấm mây che phủ, mắt nhìn mây đen lặng lẽ rơi xuống rào rào, nhất thời không biết trốn ở đâu, Tư Mã Khôi đành leo xuống vỏ ốc cúc đá, rồi bảo những người còn lại khoác ba lô và súng lên vai, chuẩn bị tìm đường chạy trốn.



Triệu Lão Biệt cũng hốt hoảng, lão chỉ về phía sau lưng, rồi bảo mình vừa chạy đến từ đằng ấy, nơi đó có chỗ lánh nạn.



Tư Mã Khôi không dám nhẹ dạ cả tin, anh liếc xéo Hải ngọng, ra hiệu không được thả Triệu Lão Biệt, đề phòng xảy ra biến cố.



Hải ngọng túm chặt lấy cánh tay Triệu Lão Biệt, nói: “Cho dù lão tặc này có bản lĩnh bay lên trời chui xuống đất, thì cũng đừng mong chạy thoát khỏi tay Hải ngọng tớ!”



Lúc này, Cao Tư Dương tung người nhảy xuống, cuống quýt nói: “Khói đen sắp rơi xuống rồi, chạy mau!”



Tư Mã Khôi lập tức dẫn đoàn chạy vội về phía trước theo chân Triệu Lão Biệt, xuyên qua khe hẹp của đám khói bụi dày đặc. Dọc đường vừa đi vừa tránh bụi, cả hội cũng tháo chạy được một quãng khá xa, địa hình phía trước bỗng nhiên xuất hiện một khe nứt sâu khá rộng rãi, trên vỏ ốc cúc đá bên cạnh treo hai sợi dây thừng to cỡ cổ tay, đầu còn lại của sợi dây rủ xuống khe nứt, dường như đang treo vật gì đó rất lớn.



Cả hội rạp người, cúi đầu xuống quan sát, phía dưới tối thui không nhìn thấy bất cứ thứ gì, Hương Lân rút một cây đuốc ra, châm lửa rồi vứt xuống dưới, cầu ánh sáng của bó đuốc không ngừng lăn lông lốc xuống dưới, xé tan bóng đêm u tịch, cô trông thấy dưới đáy động có thỏi pha lê thiên nhiên cao tầm trên trăm mét, nơi cách cửa động chừng trên chục mét có một đám vật thể không rõ là da thú hay vải buồm, bên trên có vết tích may vá nối ráp, còn có rất nhiều sợi dây thừng treo trong đám pha lê.




Cầu ánh sáng của thanh đuốc càng lúc càng nhỏ, lăn đến phía sâu bên dưới thì tắt ngóm, cô đoán đáy động có nước tù nên ngọn đuốc mới bị dập tắt.



Thắng Hương Lân ngạc nhiên nói: “Nhà thám hiểm Corot Maar… là khinh khí cầu bay dưới lòng đất sao?”



Mọi người đều cảm thấy đáp khinh khí cầu bay vào không động nơi tâm Trái đất là chuyện không tưởng, nhưng nhóm thám hiểm mà Triệu Lão Biệt tham gia lại dám thực hiện ý tưởng điên rồ này, không những vậy lại còn thực hiện thành công, điều đó chứng tỏ họ đều là những người có trí tuệ và lòng dũng cảm phi thường, hiện giờ đội thám hiểm này vẫn ở trong huyệt động sao?



Lúc này, khói đen không ngừng rủ xuống, cảm giác nóng rát khiến cơ thể khó lòng chịu đựng thêm được nữa, tuy nơi sâu trong hố động cũng khô nóng, nhưng tạm thời vẫn có thể chịu được, mọi người vội vã bám dây thừng, leo lên phần đỉnh của trụ pha lê trơn nhuồi nằm nghiêng nghiêng. Họ soi đèn quặng xung quanh khu vực đang đứng thì thấy tứ bề toàn là các tinh thể trong suốt xếp hàng đều tăm tắp, nhờ đó hiệu quả ánh sáng được khuếch đại lên mấy lần, tầm nhìn bỗng chốc trở nên khoáng đạt khá nhiều, trong khi ấy đám khói đen được dòng khí đối lưu cản lại bên ngoài huyệt động.



Đứng trên đỉnh trụ pha lê khổng lồ, mọi người phát hiện từ chân cho đến đỉnh trụ phải cao tầm trăm mét, rừng rậm pha lê đan cài ngang dọc, địa thế hiểm trở, khu vực xung quanh và dưới chân đều phản chiếu vô số hình chiếu lớn nhỏ, trong vách huyệt động khảm đầy mã não và pha lê, chẳng khác nào một kỳ quan hiếm thấy.



Tư Mã Khôi bảo Nhị Học Sinh thắp thêm một cây đuốc nữa để chiếu sáng, mọi người đưa mắt nhìn dọc theo sợi dây thừng, thì thấy một khung vỏ hình hộp treo nghiêng trên vách, bên ngoài lắp mấy ngọn đèn pha cường quang đều đã vỡ hỏng, xung quanh không một bóng người, trên mặt đất vương vãi đầy những thỏi chì nặng trịch và từng thùng trang thiết bị. Xem dấu vết để lại, có vẻ như lúc đáp xuống đất, “nhà thám hiểm Corot Maar” đã bị mất kiểm soát, nó rơi xuống huyệt động nứt vỡ dưới đáy cốc, cuối cùng mắc lại cheo veo trên đỉnh khu rừng rậm pha lê quy mô rộng lớn khiếp người này.



Tư Mã Khôi, Thắng Hương Lân và Cao Tư Dương xuống dưới lục soát, còn Hải ngọng và Nhị Học Sinh phụ trách trông chừng Triệu Lão Biệt.



Hải ngọng thấy gần đó có chiếc thùng gỗ, bên trên đánh dấu ký hiệu, có lẽ là trang thiết bị rơi xuống từ “nhà thám hiểm Corot Maar”. Tuy nấm thịt mọc dưới lòng đất có thể tạm thời lấp đầy dạ dày, nhưng sau khi hái xuống, chúng mau chóng trở nên khô quắt như vỏ cây, mang theo trên người cũng vô nghĩa. Hải ngọng thầm nghĩ, có lẽ trong thùng có đồ hộp và lương khô, không chừng còn có cả thuốc lá cũng nên, thế là anh kéo Triệu Lão Biệt lại gần kiểm tra. Anh bảo Nhị Học Sinh cầm đuốc đứng cạnh hỗ trợ chiếu sáng, nhưng khi anh lấy dao nạy thùng gỗ thì phát hiện bên trong phủ mấy tầng vải chống ẩm, phía dưới lớp vải nêm chặt thuốc nổ hạng nặng chuyên dùng trong quân đội.



Nhân cơ hội Hải ngọng sững người trong giây lát, Triệu Lão Biệt giằng mạnh tay ra, thân pháp của lão vô cùng nhanh nhẹn, lia tay cướp lấy cây đuốc của Nhị Học Sinh, “vèo” một cái lão đã lộn nửa vòng, liệng qua thùng gỗ chứa đầy thuốc nổ, dẫn cháy ngòi nổ, rồi lập tức rút lui, bám sợi dây thừng trèo lên miệng động.



Hai người phát giác tình hình có biến, tim đập hụt một nhịp, rồi chợt hiểu ra: “Thôi, thế là mắc lừa lão già khốn kiếp!”



Hải ngọng tức giận đến cực điểm, anh lập tức giương súng săn, định bắn tan xác Triệu Lão Biệt, nhưng thùng thuốc nổ đã bị dẫn cháy, đang phát ra những tiếng “xè xè” gấp gáp và nhả đầy khói trắng. Anh hiểu rõ từng đó thuốc nổ đủ để đánh sập cả hang động này, nên đành chạy về phía trước, hợp lực với Nhị Học Sinh thục mạng đẩy thùng thuốc nổ từ trên cao lăn xuống, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, thùng gỗ đã rơi xuống nước, còn Triệu Lão Biệt cũng kịp bò lên tới miệng động, đồng thời thả cho sợi dây treo phía trên động tuột xuống.




Tư Mã Khôi vội vàng quay trở lại, thấy nơi cao nhất của rừng rậm pha lê còn cách miệng động tầm hơn chục mét, địa thế huyệt động trên hẹp dưới rộng, dòng khí đối lưu ở cửa động hoạt động rất mạnh mẽ, dẫu có móng vuốt của thạch sùng cũng không thể quăng mình lên đó được, không có sợi dây thừng đồng nghĩa với việc đội khảo cổ rơi vào tuyệt cảnh ngồi đáy giếng ngắm trời, lòng tự rủa sao mình khinh suất thể, rồi anh ngẩng đầu hét gọi Triệu Lão Biệt.



Hội Hải ngọng thấy phản ứng của Tư Mã Khôi, thì đều rõ dụng ý của anh, chỉ cần lão ta thò đầu ra khỏi đám khói đen trên miệng động, là lập tức nhả đạn bắn chết, thế là mọi người lẳng lặng lên nòng súng đợi chờ thời cơ.



Tư Mã Khôi hét gọi hồi lâu mà vẫn không thấy Triệu Lão Biệt xuất đầu lộ diện, anh chợt nảy ra một ý, bèn nói: “Triệu Lão Biệt, tôi thấy trên người lão thiếu mất một vật, lão có muốn lấy lại nó không?”



Triệu Lão Biệt đứng ở phía trên, đột nhiên nghe thấy Tư Mã Khôi nói vậy, lão bất giác vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Thì ra, gốc gác lai lịch mà lão một mực không chịu nói ra, quả nhiên không khác với suy đoán của Tư Mã Khôi là bao, kẻ biệt bảo phân hồn bằng con rối người, họ đi khắp bốn phương hành thuật biệt bảo, nếu chẳng may xảy ra sự cố, thì để con rối gánh vác hậu quả, nhưng muốn được như vậy trong mạch của con rối phải chôn giấu viên biệt bảo do chính họ nuôi dưỡng từ lâu, sau khi xong việc bất luận khó khăn thế nào, họ buộc phải tìm được xác chết của con rối, cắt mạch để thu hồi lại viên biệt bảo, nếu không thì hồn vía khó vẹn toàn, có sống cũng nửa người nửa quỷ, sau khi chết đi hồn vía sẽ vĩnh viễn bị tiêu tán.



Triệu Lão Biệt chỉ phát hiện thấy một cỗ tử thi khô quắt dưới sa mạc Lâu Lan, cỗ tử thi còn lại thì không biết tông tích hiện ở đâu, lão ta tìm kiếm suốt bao năm ròng mà vẫn không có kết quả, lão cho rằng bí mật ghi chép trên bia Vũ Vương kinh thiên động địa, chỉ cần liếc mắt một cái là thấu hiểu được nhân quả của muôn hình vạn tượng trên đời, muốn biết điều gì thì đều có thể tìm thấy đáp án trên đó, như vậy đương nhiên cũng có thể tìm thấy tông tích của con rối người đang thất lạc kia, chính vì thế lão không tán thành với kế hoạch phá hủy bia đá của đội thám hiểm và âm thầm vạch ra âm mưu đen tối của riêng mình.



Khí cầu của đội thám hiểm đi vào tâm Trái đất thì gặp sự cố, sau khi mất lái, nó treo vắt vẻo trên phần đỉnh của rừng rậm pha lê khổng lồ, cú va chạm dữ dội khiến các thành viên trong đội kẻ thì chết, người thì bị thương nặng. Triệu Lão Biệt cũng bị thương, nhưng chưa đến nỗi mất mạng. Lão ta lấy oán trả ân, sau khi lấy được cuốn sổ ghi chép tất cả các đầu mối, tư liệu trên người đội trưởng, lão đã đẩy tất cả người chết, người bị thương xuống dòng nước, lão cho rằng tự mình có thể tìm thấy bia Vũ Vương, nhân tiện tìm luôn tông tích của con rối còn lại, từ đó tiêu diệt tận gốc mọi hậu họa.



Triệu Lão Biệt hại chết tất cả thành viên của đội thám hiểm xong liền theo sợi dây leo lên miệng động, lão thấy khói đen bốc lên ngùn ngụt thì cho ràng đó chính là bia Vũ Vương chìm dưới vực sâu, nên liền chạy lại kiểm tra, nhưng không ngờ lại chạm trán với đội Tư Mã Khôi ở đó, lão đành nghĩ cách kéo dài thời gian, nhân lúc khói đặc hạ xuống, lão dụ hội Tư Mã Khôi đến gần chỗ “nhà thám hiểm Corot Maar” xảy ra sự cố. Lão biết, lòng huyệt động pha lê dưới đáy thâm cốc này có kết cấu phức tạp khác thường, toàn là rừng rậm pha lê tự nhiên, cao thấp chênh nhau cả trăm mét, chỗ nào cũng đày rẫy những nguy hiểm khó lường, tứ phía đều không có lối ra. Triệu Lão Biệt liền lừa đội Tư Mã Khôi xuống dưới đó, rồi thở phào nhẹ nhõm thoát lên trên, tuy luồng khói đen đày đặc, bỏng rát, nhưng không thể phương hại đến lão. Hội Tư Mã Khôi đương nhiên chẳng thể lường trước được những mưu sâu kế hiểm này trong bụng lão.



Triệu Lão Biệt đang dương dương tự đắc, đột nhiên lại nghe thấy Tư Mã Khôi đọc vanh vách lai lịch của mình, nên không khỏi kinh ngạc. Lão chẳng ngờ đối phương còn am tường cả bí thuật ấy, tuy nhiên lão không tin Tư Mã Khôi lại biết tông tích của con rối người, nên chỉ cười hềnh hệch, bảo: “Cậu quỷ quyệt còn hơn cả quỷ đấy, coi như mỗ đây dạy các cậu biết uống nước rửa chân của mỗ…”, lời còn chưa dứt, bỗng cảm thấy phía sau dường như có tiếng bước chân vọng đến, lão liền giật mình quay phắt lại nhìn, thì thấy một cái bóng từ từ lộ mặt trong làn khói đen.



Triệu Lão Biệt nhìn thấy Nấm mồ xanh, lão sợ đến nỗi sắc mặt phút chốc bỗng vàng ệch ra như nghệ, lão chỉ mải thối lụi né tránh, mà quên phía sau chính là miệng động, chân bước hụt vào khoảng không, trong sát na bao nhiêu hối hận và tuyệt vọng đều dâng trào đến tận tâm can, đúng là “sai một li đi một dặm”. Trong tiếng thét thảm thiết, người lão như cánh diều đứt dây cắm thẳng xuống đáy động



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.