Câu nói này của Tiểu Lộc, khiến Thẩm Thần Xuyên hoàn toàn sửng sốt, sau một lúc lâu, lắc đầu, cười bất đắc dĩ, “Em vẫn như xưa.”
“Ha ha….” Tiểu Lộc cũng cười theo, cười không mục đích, bởi cô cảm thấy lúc này, ngoại trừ cười ra thì không biết phải nói lại như thế nào, “Trọng điểm, nói vào trọng điểm đi.”
Trước đây, cô vẫn không hiểu vì sao Khưu Sinh làm sao có thể kéo căng da mặt để tươi cười thế này, giờ thì cô đã hiểu, đó là một loại rung động tâm trạng hết sức dữ dội nha.
“Là vầy, người phụ trách sản xuất kinh doanh camera đăng quảng cáo ở tạp chí của anh, thế nên anh muốn thảo luận với em về vấn đề quảng cáo này.” Thẩm Thần Xuyên cũng không muốn bị mất mặt lần nữa, dùng lời ít mà ý nhiều để trình bày mục đích của mình
“Không cần thảo luận đâu, anh chỉ cần cho tôi bản phác thảo, cho biết cần người nào quảng cáo là được. Nếu có yêu cầu đặc biệt gì cần, tôi sẽ sửa chữa đề án trong thời gian sớm nhất, chuyện này sẽ có người khác liên hệ với anh…..”
Anh nghiêng đầu, như thể đang yên lặng lắng nghe, cuối cùng không kiềm được đành lên tiếng, “Em sợ anh?”
Đồng chí, anh có cần đa tâm vậy không? “Tôi sợ nhịn không được mà chém anh.”
“Sao em lại không hỏi anh?”
“……….hỏi cái gì?” Tiểu Lộc ngạc nhiên, chẳng lẽ chuyện tới nước này còn muốn cô làm ra cái dáng bị chồng ruồng bỏ, vừa thấy anh ta liền nước mắt nước mũi tèm lem, bên khóc bên tru?
“Hỏi anh vì sao lại kết hôn với Nguyễn Linh.”
“…………” Y như dự đoán, nhưng Tiểu Lộc vẫn nín thở, chăm chú nhìn Thần Xuyên một hồi, chỉ một khắc thôi cũng lôi đủ cả ngàn lý do ra rồi. Cô sắp xếp chúng lại, “Là vầy, ngay lúc anh vừa đưa thiệp mời, tôi đã có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, nhưng mà bây giờ……..Tôi không biết phải hỏi gì, đột nhiên lại chẳng muốn biết gì cả. Những câu giải thích, những lời hứa hẹn gì gì đó đều thối lắm. Cho nên tôi nghĩ bây giờ dù anh có cho tôi một cái lý do quang minh chính đại gì đi nữa, tôi cũng không cần.”
Không cần? Thẩm Thần Xuyên không nhịn được mà bật ra một tiếng cười lạnh. Từ đầu đến cuối, cô ấy có từng cần qua cái gì không? Anh từng yêu, người anh yêu, là một cô gái quá mức thụ động. Điều này, anh đã biết từ lâu, lại nghĩ bản thân mình trong lòng cô ấy hẳn là đặc biệt……..
Yên lặng một chút, anh lấy lại tinh thần, xem như không có gì, nhếch mép tươi cười, như thể người đứng trước mặt anh lúc này chỉ là người đang hợp tác với mình, không hơn, cũng chỉ có thể là không hơn, “Nếu vậy, chúng ta chỉ nói chuyện công thôi. Đổi người khác vào, anh không ý kiến, nhưng mà, vị khách hàng kia tham gia triển lãm ở đây, ngày mốt đã đi. Nghe nói em đã hẹn khách hàng ăn tối vào thứ năm này, anh cũng sẽ đến, đến lúc đó cũng sẽ nói đến chuyện này, chẳng lẽ em muốn bị hỏi mà không biết trả lời gì cả sao?
“Anh làm gì phải mời cùng ngày với tôi hả?”
“…………”
“Được rồi, được rồi, anh nói tiếp đi!” Tiểu Lộc thỏa hiệp, tự ngẫm lại, người sai cũng không phải là cô, cần gì phải khó chịu.
Đại khái vẫn còn rơi rớt lại chút điểm ăn ý, Tiểu Lộc và Thẩm Thần Xuyên bàn bạc cũng không lâu, cũng đã hiểu gần sát với ý tưởng của anh.
Sau đó, Tiểu Lộc cảm thấy việc này căn bản không cần mình tham dự vào, đơn giản chỉ hy vọng quảng cáo lần này có thể tương xứng với phong cách của tạp chí họ, có thể độc đáo một chút, đặc biệt là không thể có mùi thương nghiệp trong đó.
Tiểu Lộc tiếp xúc không ít tạp chí thương mại, Thẩm Thần Xuyên xem như nghiêm túc, rất nhiều người căn bản không cần hiệu quả quảng cáo, bởi vì, cái họ cần là số lượng phát hành thật nhiều, nguồn lợi từ quảng cáo cũng không ngừng tăng cao.
“Vậy cuối tuần gặp lại.” Trước khi đi, Thẩm Thần Xuyên còn nói một câu thật thương nghiệp.
“Ừm.” Tiểu Lộc gật đầu, vẫn mỉm cười, chuyển mắt, nhìn thấy người đang đứng trên sân khấu là Khưu Sinh, hỏi nhỏ, “Sao anh lại đến đây?”
Khưu Sinh bắt tay Tiểu Bát, kẻ bán nước đã gọi điện báo tin cho anh, liếc mắt sang Thẩm Thần Xuyên, rồi lại nhìn về phía Tiểu Lộc, rà một lượt từ dưới lên trên, “Hết giờ làm rồi, Húc Nghiêu được thăng chức, mời cơm.”
“Gì, chuyên gia trang điểm cũng thăng chức được sao?”
“Chuyên gia trang điểm cao cấp.” Khưu Sinh bước tới, tự nhiên kéo Tiểu Lộc đến bên mình, “Đi chuẩn bị đi, anh chờ em.”
“Sao, chờ em, chờ em, em phải ăn cái món cay Tứ Xuyên lần trước.” Tưởng tưởnghương vị của món cay Tứ Xuyên kia, Tiểu Lộc tựa như gà bị cắt tiết, hưng phấn tột độ, lập tức bay về chổ ngồi chuẩn bị.
Nhìn thấy dáng điệu vui vẻ của cô, Khưu Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, từ từ chuyển sang nhìn Thẩm Thần Xuyên. Nhìn nhau một lát, Khưu Sinh chủ động lên tiếng, “Thẩm tiên sinh cũng đến đón vợ sao?”
“Có lẽ cô ấy cũng không cần tôi đón.” Người bị lơ nãy giờ xoay người, tươi cười.
“Vậy cũng đúng, không phải ai cũng dễ hài lòng như Tiểu Lộc.”
“Ha ha, Khưu tiên sing thật đúng là đang khoe khoang mình hạnh phúc rồi.”
“Sao?” Khưu Sinh cong môi, buồn cười nhìn Thần Xuyên, “Thật ra tôi lại thấy người đi bày vẽ đám cưới mới là một loại khoe khang.”
“……”
“Mặc kệ thế nào, nếu trò chơi đã bắt đầu, vậy cứ tuân thủ quy tắc mà chơi. Hứa hẹn hai năm có thể tùy tiện nói, hứa hẹn hôn nhân thì không thể tùy tiện như vậy.”
“Không nhọc Khưu tiên sinh phải lo lắng, những lời này có lẽ thích hợp nói cho chính anh nghe hơn.”
Qua qua qua qua qua! Trận quyết đấu điển hình nha! Tiểu Bát vì thấy mình có thể chiếm cứ vị trí thuận lợi để quan sát trận giương thương múa kiếm này mà hưng phấn, cô điều chỉnh vị trí, khẽ chồm người về phía trước, để có thể dễ dàng quan sát những biểu cảm nhỏ nhất của hai nam diễn viên. Đáng tiếc, hai diễn viên này lại quá ư là không chuyên nghiệp, đúng thật là mặt than, ngoại trừ cười ra thì chẳng có thay đổi chút gì.
Nhưng mà, cô là một nhân sĩ náo nhiệt chuyên nghiệp, cho nênquan trọng, cô có thể trong quá trình kể chuyện, phát huy sức tưởng tượng của chính mình. Chỉ cần, lời kịch họ nói rõ ràng là được! Nhưng mà, trời khó đoán trước chuyện gió mây, Trình Tiểu Lộc bà con với Trình Giảo Kim bước ra.
“Em xong rồi, đi được rồi………” Tiếng Tiểu Lộc chậm lại, nhìn vào ánh mắt hai người đàn ông này, cô liền phát hiện có gì đó hơi bất thường. Đương nhiên, làm cho cô hoàn toàn giác ngộ chính là ánh mắt trần ngập oán độc của Tiểu Bát.
Quả nhiên oán niệm của Tiểu Bát không phải là vô căn cứ, Khưu Sinh thu lại tầm mắt, sát khí giảm xuống, diễn xong rồi.
“Ngại quá, Thẩm tiên sinh, bọn tôi đi trước.”
Chưa kịp nói gì đã bỏ đi, Tiểu Bát thất vọng thở dài, uống ngụm trà, điều hòa trạng thái.
“Đi thong thả.”
Thẩm Thần Xuyên đột nhiên trả lời.
Sau đó là cảnh bắt tay bình thường giữa hai người đàn ông, Tiểu Bát cảm thấy có lẽ cái bắt tay này cũng như nhưng cái bắt tay khác, là dùng để giảng hòa.
“Phụt…….” Lúc này đây, Tiểu Bát đã đoán sai, khiến nước trong miệng cô phun ra bắn tung tóe.
Đúng là Khưu Sinh à Khưu Sinh! Lại đi dùng cái nụ cười ấm áp như mùa xuân, từ tốn đưa tay cao lên, tao nhã giơ ngón giữa lên……..tiện đà làm ra vẻ mặt áy náy nói một câu: “Ây da, ngại quá, ngón tay tôi bị gãy xương.” (Yu: chân thành xin lỗi các bạn đã đọc chương trước, là Yu suy nghĩ quá nhiều rồi, Yu đi tự kỹ xám hối đây, oa oa.)
Giờ khắc này, Khưu Sinh bỗng nhiên rất muốn nói lời cảm ơn Tô Phi, bác sĩ quả là biết lo xa làm sao đâu.
“Khưu Sinh, ngón tay này của anh thật tuyệt nha.”
Đến khách sạn, lập tức nhào vào ăn, Tiểu Lộc không ngừng miệng, càng không ngừng thưởng thức ngón tay giữa thần thánh của Khưu Sinh.
Hiển nhiên, Khưu Sinh không có tâm trạng tốt như vậy, “Anh ta đến tìm em làm gì?”
“Bàn công việc, là Lê Nhược Lâm bảo anh ta đến tìm em.” Loại thời điểm này, phải biết giỏi trốn tránh trách nhiệm.
“Nhìn tôi làm gì?” Bên kia, người bị nhắc đến rất ư là không thích nói lại, “Đi làm ăn, làm gì có nhiều đặc quyền như vậy, anh khẩn trương như vậy, thì đừng để cô ấy đi làm, để nhà nuôi đi.”
Hay……đúng là một câu quá giang hồ. Khóe miệng Tiểu Lộc vừa nhếch, đã mơ hồ dự cảm không khí bữa ăn này thât đáng sợ.
“Cô đúng là không quen nhìn cảnh vợ chồng người ta ân ái đúng không? Không phải ai cũng như ai, đều là gái trinh già không máu không thịt, ít nhiều cũng là chổ thân tình, cô cũng đâu phải không biết Thẩm Thần Xuyên có quan hệ gì với Tiểu Lộc, công việc gì đó không nên để Tiểu Lộc tiếp tục…….” Cố Húc Nghiêu nghĩa khí đứng ra nói giúp Tiểu Lộc và Khưu Sinh phản bác lại, đáng tiếc nói còn chưa xong đã bị Nhược Lâm cắt ngang.
“Giờ đang bàn chuyện công ty, liên quan gì anh? Anh rốt cuộc là chuyên gia trang điểm cao cấp hay là bà tám cấp cao?”
“Cái cô xử nữ chết tiệt kia, đúng là chỉ biết nói quanh co! Nếu không phải Khưu Sinh trước mặt anh Tương nói thay tôi không ít lời hay, cho dù tôi lấy tiền bố thí cho ăn mày cũng không có chuyện mời cô đi ăn.”
“Vậy đừng ăn, đi mà tìm ăn mày đi.”
“Vậy cô biến đi!”
“Là anh nói muốn tìm ăn mày, anh biến.”
“…………” Ánh mắt Tiểu Lộc dời trái dời phải, cho dù lúc nãy đã nghĩ không khí sẽ căng thẳng, nhưng cô tuyệt đối không đoán được sẽ tiến triển thành thế này. Điểm chết người chính là, Khưu Sinh vẫn cứ ăn, nhìn họ cãi, hoàn toàn không có dự định khuyên can. Nếu cứ như vậy, rủi lây đến nàng rồi làm sao, tâm trạng lãnh đạo không tốt, thảm nhất chính là cấp dưới nha.
Vì thế, bỗng nhiên Tiểu Lộc đứng lên, lựa chọn cách trốn tránh phổ biến nhất, “Em…. Em đi WC.”
Hai vị kia dường như không nghe thấy, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, tiếp tục gây.
Chỉ có Khưu Sinh gật đầu với cô, chỉ là ánh mắt vẫn không dời khỏi mấy món ăn.
Thế giới này điên rồi, chỉ có cô là bình thường, Tiểu Lộc ngửa mặt lên trời nhìn trần nhà, thì ra tư vị thế nhân đều say chỉ mình ta tỉnh lại bi thương như vậy. (Yu: bà con ra bắt con điên tự dưng đứng nhìn trần nhà này. Mình ko kìm đc khi thấy cảnh này mà ko nói ra câu này, chư vị thông cảm
)
Tiểu Lộc đi không lâu, di động liền vang lên, ba người đều ăn ý nhìn di động cô để lại trên bàn, không ai để ý đến, tiếp tục chuyên tâm làm chuyện nãy giờ của mình. Nhưng mà người gọi điện kia thật sự quá ngoan cố, điện thoại reo chừng năm phút, vẫn chưa thấy Tiểu Lộc quay lại, Khưu Sinh là người đầu tiên chịu thua, nghe điện thoại giúp cô.
“Nè, Lộc Bảo, ba con muốn ăn pín*, gào rống mấy ngày nay rồi, con mau mau đem về cho lão đi. Không cần phải là pin bò, ba con nói muốn ăn cái cùng loại với con, cho nên phải là pín nai**, pín nai…..” (Yu: *pín = là cách gọi của người Hoa, chỉ cái 3 trấm của con đực, **: tên của Tiểu Lộc cũng có nghĩa là nai con.)
“Cái gì?” Anh không có pín nai, chỉ có pín người. “Ý? Cậu đâu phải là Lộc bảo nhà tôi.”
“Vâng, không phải.” Khưu Sinh thành thật trả lời.
“A a a a a, cậu là đàn ông! Ôi, Lộc Bảo nhà ta lại có đàn ông…….Không đúng, cậu không phải là Thẩm Thần Xuyên đó chứ?” Người bên kia điện thoại đột nhiên rống lên một hồi, kế tiếp lại đột ngột bình tĩnh.
“Cần bao nhiêu pín nai?” Khưu Sinh thật sự không muốn trả lời vấn đề này, thế nên anh đổi câu hỏi.
“Con mẹ nó, lão nương đang hỏi cậu, cậu lôi cái pín ra làm gì? Cậu họ gì tên gì? Có vợ chưa? Tôi cảnh cáo cậu, nếu có vợ rồi thì cách xa Lộc Bảo nhà tôi ra một chút, bằng không lão nương gọi mười bảy mười tám huynh đệ tới, đập cho cậu đầu đ*t lẫn lộn. Nếu cậu là Thẩm Thần Xuyên, vậy gọi tôi một tiếng mẹ trước, kêu vài món điểm tâm, tôi có thể cân nhắc ngồi xuống từ từ nói chuyện với cậu………..”
Khưu Sinh híp mắt lại, sắc mặt càng lúc càng tối, cuối cùng cũng rõ người bên kia đầu dây là thân phận gì, chính là nhạc mẫu đại nhân của anh lại luôn miệng gọi anh bằng tên của một người đàn ông khác, loại cảm giác này, thật sự là ngàn kiến cắn tim, tê dại mất hồn.
“Sao lại nhận điện thoại của em?” Tiểu Lộc quay lại, cũng đồng thời phát hiện, Khưu Sinh nghiến răng nghiến lợi nắm chặt di động của mình. Tiểu Lộc giựt lại điện thoại, sau đó, cô cũng nghiến răng nghiến lợi, “Mẹ, anh ấy không phải Thẩm Thần Xuyên.”
“………Đều giống nhau thôi, dù sao cũng là đàn ông của con.”
“Anh ấy không phải đàn ông của con, chỉ là đồng nghiệp.”
Dựng thẳng lên! Dựng thẳng lên! Ngón giữa thần thánh lại dần dần dựng thẳng lên! Sắc mặt Tiểu Lộc trắng bệnh lùi lùi lại, sốt ruột muốn tìm một chỗ an toàn cách xa Khưu Sinh.
Hai kẻ đang âm ĩ cũng bởi một câu này mà dừng lại, nhìn nhau, lại nhất trí xoay sang nhìn Khưu Sinh.
Luồng khí nóng đáng sợ bừng bừng bốc lên, Cố Húc Nghiêu cố nuốt nước miếng, vỗ bàn, “Tính tiền, mau tính tiền! Mau!”
Trong lúc Cố Húc Nghiêu vội vàng thúc giục, Tiểu Lộc cũng vội vàng nghe xong điện thoại, phục vụ viên cũng cầm hóa đơn chạy đến.
“Tôi thanh toán tiền, cũng hoàn toàn không người đàn ông ngồi đối diện này, anh ta phá hư cái gì cũng không liên quan đến tôi.”
Cố Húc Nghiêu vẫn xem nhẹ sức nhẫn nại của Khưu Sinh
Từ giờ trở đi, anh sẽ sùng bái Khưu Sinh. Trong khái niệm của Cố Húc Nghiêu, đàn ông bình thường đều không thể chịu đựng vợ mình biến mình thành người qua đường trước mắt người nhà nàng, Khưu Sinh lại không như vậy……anh ta là một loại khác thường, ngoại trừ sắc mặt khó coi, thì là sự bình tĩnh đến thần kỳ. (Yu: ý anh Nghiêu là anh Sinh hok zống ngừ ta, là quỷ nên hok zống người ta
)
Trên đường về nhà, anh vẫn một mực yên lặng không lên tiếng, chỉ nhìn ra cửa sổ xe.
Đôi lúc, Tiểu Lộc cũng muốn chủ động mở lời, nhưng lại không có dũng khí, cũng như không có dũng khí thẳng thắng nói với cha mẹ rằng mình đã kết hôn.
Mẹ cô đã từng nói, có ba loại đàn ông không được tìm.
—— thứ nhất, quá đẹp, Tiểu Lộc rất xấu nên nắm chắc là không thể có được, nói không chừng sau khi kết hôn lại có người ôm con đến tìm tận cửa.
—— thứ hai, đàn ông vừa già vừa xấu vừa gin, loại này hơn phân nửa là có bệnh nam giới, cho dù không có cũng không phù hợp để nuôi dạy tốt con cái.
—— thứ ba, thích nghệ thuật………
Nguyên nhân thế nào thì không rõ, Tiểu Lộc đoán chừng có thể là do nhân quả của kiếp trước.
Có điều, đây cũng chưa là trọng điểm, trọng điểm là, tổng cộng có ba điều kiện thì Khưu Sinh đã phù hợp đến hai cái, cô phải nói thật thế nào đây.