Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1190



“Anh…”

 

“Tôi chỉ phàn nàn về những bất công của bạn tôi thôi, cô Nhã Hinh đừng để ý.”

 

Nói xong bước đi ra ngoài.

 

Tống Nhã Hinh đứng tại chỗ, oán hận nhìn Tô Trạm: “Anh quan tâm quá nhiều về chuyện của người khác.”

 

Tô Trạm nghe thấy vậy cũng mặc kệ, bước ra khỏi nhà hàng, lấy chìa khóa xe ấn nút mở khóa, đèn pha ô tô đậu bên đường sáng lên, anh ấy bước tới kéo cửa xe, càng nghĩ càng tức giận, tức giận chuyện Tống Nhã Hinh lúc đầu không coi trọng Thẩm Bồi Xuyên, ly hôn xong lại đến tìm anh ấy, tại sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?

 

Sau khi khởi động xe, anh ấy không lập tức lái xe đi ngay mà dùng điện thoại di động để mở bản đồ ra định vị đến thành phố C.

 

Ánh sáng ban đêm không tốt lắm, Tô Trạm không vui, tự quyết định đi gặp Tần Nhã vậy nên không mang theo cái gì.

 

Đến địa phận của Thành phố C vào lúc ba giờ sáng, và đến nơi ở của Tần Nhã lúc năm giờ.

 

Chính là căn nhà lần trước Lâm Tử Lạp ở, hiện tại Tần Nhã sống một mình ở đó, năm giờ sáng cô ấy vẫn còn ngủ say, bị tiếng chuông cửa đánh thức, cô ấy còn chưa tỉnh táo nên đã mặc đồ ngủ ra mở cửa: “Ai vậy?”

 

Cô ấy vừa mở cửa đã thấy Tô Trạm đứng ở ngoài với quần áo nhăn nhúm, đôi mắt thâm đen, hôm qua anh ấy nói sẽ đến, Tần Nhã còn tưởng anh ấy đang nói đùa, vì dù sao cô ấy mới đến đây được hai ngày.

 

“Anh, anh làm sao lại chạy tới đây vậy?”

 

Tô Trạm cười: “Tôi muốn gặp em, cho nên tôi đi xe tới.”

 

Trong lòng Tần Nhã có chút xúc động, nói: “Vào đi…”

 

Tô Trạm ôm cổ cô ấy, Tần Nhã kinh ngạc mở to hai mắt, anh vùi đầu vào vai cô ấy nói nhỏ: “Tôi nhớ em.”

 

Tần Nhã không có trả lời mà đứng yên lặng, một lúc sau mới nói: “Vào trước đi, đứng ở chỗ này không tốt.”

 

Sau đó Tô Trạm buông cô ấy ra.

 

Tần Nhã đóng cửa lại, hỏi: “Anh có muốn ngủ một giấc không?”

 

Quầng mắt thâm của anh ấy lớn như vậy, chắc chắn là cả đêm đã không ngủ.

 

Tô Trạm lắc đầu: “Tôi không có buồn ngủ.”

 

Tần Nhã rót nước cho anh ấy rồi cũng ngồi trên sô pha, hỏi: “Bạn gái của Thẩm Bồi Xuyên đang làm gì vậy? Như thế nào mà bọn họ quen nhau.”

 

“Đừng nhắc tới nữa.” Tô Trạm uống một ngụm nước: “Một người phụ nữ đã ly hôn, trước đây cô ấy không coi trọng Thẩm Bồi Xuyên, ly hôn rồi lại đi tìm cậu ấy, Thẩm Bồi Xuyên vẫn còn là trai tân đấy, người phụ nữ kia dựa vào cái gì mà muốn ở bên cạnh cậu ấy?”

 

Tần Nhã chống cằm chớp mắt nhìn anh ấy: “Còn anh thì sao?”

 

“Thì sao cái gì?” Tô Trạm có chút không hiểu.

 

“Trai tân, anh có phải là trai tân không?” Tần Nhã nở nụ cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, có chút hơi đáng sợ.

 

Tô Trạm đang uống nước suýt chút nữa phun ra ngoài, sao lại có cảm giác tự mình hại mình vậy?

 

“Tần Nhã, chúng ta đừng nói về những chuyện trước đây nữa, được không?” Tô Trạm nịnh nọt nắm lấy ống tay áo ngủ của cô ấy, đáng thương nói: “Tôi đã biết rằng tôi sẽ gặp được em, vậy nên tôi đã giữ lại sự trong sạch của mình, tôi hứa rằng trong tương lai tôi sẽ không chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào khác ngoại trừ em.”

 

Thật vậy sao?” Tần Nhã rõ ràng không tin.

 

Tô Trạm lập tức duỗi ra ba ngón tay thề với trời cao: “Nếu mà tôi nói dối thì cả đời này không được làm đàn ông nữa, như vậy đủ tàn nhẫn chưa?”

 

Tần Nhã đứng lên: “Anh nói bất cứ cái gì, kể cả là một dấu chấm tôi cũng không tin được.”

 

Tô Trạm: “…”

 

“Lát nữa tôi phải đi làm, thấy anh cả đêm không ngủ nên cho anh một cái chăn.” Nói xong Tần Nhã bước vào phòng ngủ, Tô Trạm lập tức đi theo: “Tôi chạy cả đêm trên đường đến đây để gặp em, em chỉ cho tôi một cái chăn thôi sao? Tôi sẽ ngủ ở đâu?”

 

Tần Nhã bình tĩnh nhìn anh ấy, nói: “Sô pha.”

 

Tô Trạm: “…”

 

Anh ấy cả đêm không ngủ đến gặp cô, cuối cùng lại ngủ trên ghế sô pha sao?

 

“Tần Nhã…”

 

“Ở đây tổng cộng có ba phòng, anh biết hai phòng kia là ai ở không? Vậy thì anh nói xem, anh muốn ngủ ở phòng nào?” Tần Nhã khoanh tay trước ngực nhìn anh ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.