Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1222



Thẩm Bồi Xuyên đứng đó, từ trên cao nhìn anh ta: “Cậu làm chuyện gì trái lương tâm sao? Nếu không thì làm sao lại bị sợ tới mức này chứ?”

 

“Cậu mới làm chuyện trái lương tâm đấy.” Tô Trạm trừng mắt nhìn anh ấy. Đứng dậy phủi mông, sau đó dựng cái ghế dậy, nhưng anh ta không ngồi xuống nữa. Băng ghế này quá nhỏ vì thế anh ta không thoải mái. Thật lòng mà nói thì cái ghế này không thích hợp cho những người cao ngồi, nếu ngồi thì hai chân sẽ rất cong khiến tư thế không được thoải mái.

 

Tang Du rót cho anh ta một ly nước: “Uống miếng nước đi.”

 

Tô Trạm đưa tay nhận lấy, không uống ngay mà quay sang hỏi: “Nếu Thẩm Bồi Xuyên chọc tức cô thì cô có tức giận không, có không để ý tới không?”

 

Tang Du nháy mắt một cái: “Anh ấy là kiểu người sẽ chọc tức người khác sao?”

 

Tô Trạm: “…”

 

Đúng như thế, kiểu người cứng như gỗ, Thẩm Bồi Xuyên này làm gì biết cái gì gọi là trêu chọc đâu chứ.

 

“Anh chọc tức bạn gái mình, nên bây giờ cô ấy không để ý tới anh sao?” Tang Du nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Tô Trạm, lên tiếng suy đoán.

 

Tô Trạm cười, giải thích: “Tình cảm của chúng tôi rất tốt, chắc chắn là vì cô ấy không có thời gian trả lời tôi mà thôi.”

 

Anh không muốn để lộ địa vị của mình khi yêu cho người ngoài biết được.

 

“Tôi thấy anh đang rất căng thẳng.” Tang Du nói thật. Vừa rồi, anh ta nhìn điện thoại một cách nhập thần, nếu không cũng sẽ không bị Thẩm Bồi Xuyên hù như thế.

 

“Căng thẳng sao?” Tô Trạm điều chỉnh vẻ mặt mình: “Tôi căng thẳng sao?”

 

Nhìn dáng vẻ giả vờ bình tĩnh của Tô Trạm, vừa đáng yêu vừa buồn cười.

 

Tang Du cố nhịn cười, lắc đầu lên tiếng: “Anh không căng thẳng, anh chỉ có chút sốt ruột mà thôi.”

 

Bởi vì bạn gái không trả lời tin nhắn mà sốt ruột.

 

Tô Trạm cười nhẹ, anh ta không thể che giấu được sự lo lắng của mình, anh ta quay sang nhìn Thẩm Bồi Xuyên và Tang Du: “Hôm nay, hai người phải chiêu đãi tôi thật tốt, tôi ra ngoài gọi điện thoại một chút.”

 

Nói xong, Tô Trạm nhanh chóng ra khỏi phòng, bấm số điện thoại của Tần Nhã, vất vả lắm mới gương vỡ lại lành được. Dù Tần Nhã chỉ có một chút khác thường cũng có thể khiến anh ta căng thẳng, sợ sẽ xảy ra chuyện gì.

 

Thật ra thì Tần Nhã cũng không phải cố ý không để ý tới anh. Bởi vì trong tiệm có khách vì thế cô ấy phải đi tiếp khách, nhưng lại bỏ điện thoại trên bàn làm việc. Sau khi cho khách chọn kiểu dáng xong thì cô ấy mới đưa khách trở về phòng làm việc. Lúc này điện thoại cô ấy đã vang tới lần thứ ba, cô ấy mới nhận.

 

“Tần Nhã?”

 

Tần Nhã cau mày: “Là em đây.”

 

“Em đang làm gì thế? Tại sao không trả lời tin nhắn của anh? Điện thoại cũng không nghe, em làm anh sợ chết mất.” Anh ta có chút oan ức lên tiếng.

 

“Em bận đi tiếp khách, sao anh cứ gọi cho em mãi thế.”

 

“Em không nghe điện khiến anh lo lắng.” Vẻ mặt Tô Trạm hiện ý cười.

 

Tang Du đứng trong phòng cũng có thể nhìn thấy biểu cảm của Tô Trạm, nhưng lại không nghe được anh ta đang nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ này thì có thể thấy bạn gái anh ta đã nghe điện thoại của anh ta.

 

“Tô Trạm thích bạn gái của mình chứ?” Mặc dù đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng cô ấy lại nhận ra Tô Trạm rất quan tâm tới bạn gái mình.

 

Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: “Ừ, bọn họ có thể đến được với nhau lần nữa thật sự không dễ dàng chút nào.”

 

Tang Du cảm thấy hơi tò mò: “Anh kể em nghe một chút đi.”

 

“Chuyện này không phải một hai câu là có thể nói hết được, tóm lại là tình cảm giữa hai người họ gặp rất nhiều trắc trở. Nếu nói ra thì có thể em sẽ cảm thấy không tưởng tượng nổi đâu.” Thẩm Bồi Xuyên biết tâm trạng của Tô Trạm.

 

Tang Du ngẩng đầu nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Các anh có rất nhiều chuyện sao?”

 

Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: “Cứ cho là thế đi, thật sự rất nhiều.”

 

Tang Du rũ mắt: “Anh đi nói chuyện phiếm với bạn anh đi, em ở đây chuẩn bị bữa trưa.”

 

Cô ấy cảm thấy trong lòng có chút mất mác, cảm thấy bản thân mình biết quá ít chuyện về Thẩm Bồi Xuyên.

 

Lúc này, Tô Trạm vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, đoán rằng là vì không khí bên ngoài quá oi bức vì thế anh ta chạy đến chiếc xe cách đó không xa, nhanh chóng ngồi vào đóng cửa lại, bật điều hòa.

 

Thẩm Bồi Xuyên không định quấy rầy anh ta nói chuyện điện thoại với Tần Nhã, anh đi theo Tang Du: “Anh giúp em.”

 

Tang Du nói: “Không cần.”

 

Thẩm Bồi Xuyên có ngốc đến mất cũng nhận ra Tang Du không được vui cho lắm: “Em sao thế? Anh nói gì sai sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.