Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1276



Cô không nhúc nhích mà cứ ngồi im nhìn anh.

 

Tông Triển Bạch thở dài, anh biết nếu anh không cho cô một câu trả lời thì cô không thể yên tâm được.

 

Anh nắm lấy tay Lâm Tử Lạp ngồi xuống sofa. Theo kết quả kiểm tra, Lâm Tử Lạp bắt buộc phải sinh sớm vì tử cung của cô mỏng hơn người khác rất nhiều. Nếu đợi đến ngày dự sinh thì rất nguy hiểm vì nếu tử cung bị vỡ, tính mạng của cô sẽ bị đe dọa.

 

Đề xuất của bác sĩ cũng tương tự với phương án ở trong nước. Nếu không sinh con lúc bảy tháng rưỡi thì cô sẽ phải nằm một chỗ trên giường để tĩnh dưỡng, cùng lắm cũng chỉ có thể kéo dài tới tháng thứ tám.

 

“Bác sĩ nói con của chúng ta rất khỏe mạnh, nếu phải đẻ sớm thì cũng sẽ không có nguy hiểm gì.”

 

“Vậy hai kết quả giống nhau, em đều phải sinh sớm?” Lâm Tử Lạp ngắt lời anh.

 

Tông Triển Bạch nắm chặt tay cô: “ Em đừng lo lắng, có được không?”

 

Lâm Tử Lạp cố kiềm chế cảm xúc của mình và nói: “Em không lo lắng.”

 

Cô đứng dậy khỏi sofa, nắm lấy tay anh và nũng nịu nói: “ Không phải anh thấy đói sao? Em đi ăn cùng với anh.”

 

Cô chôn chặt sự lo lắng trong lòng chỉ để lại sự thoải mái trước mặt Tông Triển Bạch.

 

Thực ra Tông Triển Bạch biết cô đang giả vờ nhưng anh không nói ra.

 

Anh cũng lo lắng giống vì dù sao đó cũng là vợ và con anh nhưng anh không muốn thể hiện điều đó trước mặt cô.

 

Nếu tâm trạng anh không tốt thì Lâm Tử Lạp chỉ càng thêm bất an.

 

“Anh biết một nhà hàng này có đồ ăn rất ngon, chúng ta đến đó ăn thử đi.” Tông Triển Bạch vòng tay qua eo cô: “Hiếm khi chúng ta mới có dịp ra ngoài, em có muốn đi đâu không? Anh đưa em đi, đi ra ngoài cho khuây khỏa tinh thần.”

 

Lâm Tử Lạp cố ý nói: “Em muốn đi bar thì có được không?”

 

Tông Triển Bạch liếc nhìn bụng cô: “Em không uống được rượu, lại không được đến nơi có khói thuốc. Thế em định đến đó làm gì?”

 

“Tới đó ngắm trai đẹp.” Lâm Tử Lạp nói.

 

Tông Triển Bạch mỉm cười, anh mở cửa xe cho cô rồi hỏi: “Anh không đẹp trai à?’

 

“Những thứ có trong tay rồi thì không ngon được bằng đồ bên ngoài.” Lâm Tử Lạp ngồi vào trong xe, ngẩng đầu nhìn anh rồi nói.

 

Tông Triển Bạch đứng trước cửa xe, anh chống khuỷu tay lên cửa xe, hơi khom người xuống nhìn cô: “Ngon cũng không được thử, em ngoan ngoãn sinh con cho anh đi.”

 

Anh dừng lại: “Em chỉ có thể được nhìn một người đàn ông duy nhất, người đó chính là anh.”

 

Lâm Tử Lạp mỉm cười: “Nếu em nhìn chán rồi thì phải làm thế nào?”

 

Tông Triển Bạch: “…”

 

Anh cứng đầu nói tiếp: “Anh đẹp trai như vậy, em nhìn mãi cũng không thấy chán đâu, càng nhìn em càng thích đấy.”

 

Lâm Tử Lạp bật cười từ tận đáy lòng, anh đúng là đồ tự luyến.

 

Nhìn thấy nụ cười của cô, Tông Triển Bạch cũng cảm thấy thoải mái hơn.

 

Bọn họ sang đây, người phụ trách của chi nhánh công ty bên này đã sắp xếp hết mọi việc. Người phụ trách chi nhánh công ty biết Tông Triển Bạch sắp tới đây nên chuẩn bị luôn một chiếc xe cho anh.

 

Qua một lúc, xe dừng lại trước cửa một nhà hàng cao cấp. Tông Triển Bạch dừng xe, anh mở cửa cho cô: “Ở đây có thứ mà trong nước chúng ta không có.”

 

Lâm Tử Lạp hơi khom người xuống.

 

Tông Triển Bạch đưa chìa khóa xe cho nhân viên nhà hàng, họ sẽ giúp anh lái xe tới chỗ đậu xe.

 

Nhà hàng rộng rãi, trang trí cũng rất đặc biệt. Khác với nhiều nơi khác, nhà hàng này có rất nhiều chỗ ngồi, có tất cả bảy tám bàn, các bàn cách xa và riêng biệt với nhau.

 

Ánh sáng dịu nhẹ, tạo cho người khác cảm giác yên tĩnh và dễ chịu.

 

Nhân viên phục vụ ở đây mặc áo vest đen, sơ mi trắng, thắt nơ ở cổ, trông rất lịch lãm.

 

Họ ngẫu nhiên chọn một bàn rồi ngồi xuống, người phục vụ đưa một tay ra sau, hơi cúi xuống để đưa thực đơn.

 

Tông Triển Bạch cầm lấy thực đơn rồi đưa cho Lâm Tử Lạp: “Em thử xem xem muốn ăn gì?”

 

Thực ra, Lâm Tử Lạp không muốn ăn lắm. Cô chỉ nghĩ tới đứa bé trong bụng, bây giờ lại thêm chuyện vì tử cung mỏng nên cô phải sinh sớm, không khí giữa cô và Tông Triển Bạch trở nên hơi ngượng ngùng.

 

Cô đành phải giả vờ là bản thân muốn ăn và mở menu ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.