Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1292



Bà hoàn toàn không để ý, sau khi phẫu thuật thẩm mỹ xong đã hoàn toàn không nhìn ra được vết sẹo kia nữa, phải là bác sĩ có tài y thuật cao lắm mới đạt được đến cảnh giới này, bà còn cảm thấy cô ấy không thể sinh con là bởi vì gặp phải bác sĩ kém.

 

Bà kêu Tần Nhã tới bệnh viện là muốn để cô làm kiểm tra tại đây luôn.

 

Không sinh được thì cứ chữa trị đi.

 

Bây giờ trình độ y học phát triển như vậy, bà cho rằng kiểu gì cũng sinh con được hết.

 

Muốn làm gì thì làm, dùng phương pháp nuôi cấy để sinh con bà cũng chấp nhận được, chỉ cần là con của Tô Trạm thì đều được hết.

 

Tần Nhã gõ cửa, Tô Trạm ra mở, thấy là cô, anh ta lập tức đón lấy đồ trong tay cô, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Em ăn cơm chưa?”

 

Tần Nhã nói: “Em ăn xong mới tới đây.”

 

Tô Trạm kéo cô: “Em mau vào đi.”

 

“Tần Nhã, mau tới bên cạnh bà nào.” Bà cụ vẫy tay về phía cô.

 

Tần Nhã đi tới, bà cụ có thể chấp nhận mình, cô đương nhiên vô cùng kinh ngạc, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, dù sao cô cũng biết bà có muốn có cháu đích tôn tới chừng nào.

 

“Bà nội.”

 

“Hả.” Bà cụ kéo tay cô, cảm khái: “Cháu gầy đi nhiều quá, chắc chịu khổ không ít rồi đúng không?”

 

Tần Nhã rũ mắt nói: “Mọi chuyện đều qua cả rồi ạ.”

 

Bà cụ vỗ tay cô, nói: “Đừng sợ, sau này có bà rồi.”

 

Cộc cộc…

 

Lúc này có người gõ cửa phòng, Tô Trạm đi ra mở, bình thường vào buổi sáng sẽ có bác sĩ tới kiểm tra.

 

Thế nhưng khi mở cửa ra thì đó lại không phải vị bác sĩ hay kiểm tra hàng ngày cho bà cụ.

 

Tô Trạm hỏi: “Anh là…”

 

“Tôi là bác sĩ Trần….”

 

“Bác sĩ Trần, anh vào đi.” Bà cụ nói về phía cửa.

 

Tô Trạm quay đầu nhìn bà cụ: “Chuyện này là thế nào?”

 

Anh ấy không đổi bác sĩ mà, vị bác sĩ khám bệnh cho bà cụ kia rất có uy quyền, năng lực cũng rất giỏi, vỗn dĩ không nhất thiết phải đổi bác sĩ khám.

 

“Đây là bác sĩ Trần, chuyên trị những bệnh liên quan đến sinh sản, hiếm muộn và khó sinh, bà mời ông ấy tới đây xem bệnh cho Tần Nhã. Chúng ta cũng không phải không có tiền, nhất định có thể chữa khỏi bệnh của Tần Nhã.” Bà cụ cảm thấy mình đang muốn tốt cho Tô Trạm và Tần Nhã.

 

Tần Nhã đột nhiên giống như bị người ta tạ cho một gáo nước lạnh, ướt từ đầu đến chân.

 

Cô đưa tay ra, vô thức ho mấy cái.

 

Sắc mắt Tô Trạm cũng chợt trở nên khó coi, anh ta lạnh lùng nói với bác sĩ Trần: “Tôi không khám, cảm ơn, mời anh đi cho.”

 

“Sao có thể không khám được, không phải Tần Nhã không thể sinh con hay sao? Bác sĩ Trần là du học sinh, y thuật rất giỏi, nói không chừng việc không sinh được con của Tần Nhã anh ấy có thể chữa được thì sao.” Bà cụ vội vàng nói: “Bà cũng vì muốn tốt cho các con, con cũng đâu muốn cả đời không có con đâu?”

 

“Con nói rồi, con không cần có con…”

 

‘Con đừng kích động, nếu như thật sự có vấn đề vô sinh thì bà cũng có thể giúp các con, bây giờ kỹ thuật ống nghiệm đã phát triển lắm rồi…”

 

Tân Na đứng dậy, vẻ mặt cô vô cảm nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi kia: “Nếu như không có tử cung thì có thể thử ống nghiệm không?”

 

“Cái này, cái này thì không thể.” Dùng ống nghiệm chỉ là phương pháp nuôi dưỡng bào thai, chủ yếu vẫn cần sự phát triển tử cung trong cơ thể mẹ, không có tử cung thì vốn dĩ không thể nào sinh con được.

 

Trừ phi là mượn bụng sinh con, nuôi dưỡng bào thai trong tử cung của người khác.

 

“Vậy nên anh không thể chữa được.” Tần Nhã đứng dậy, mỗi lần nhắc đến chuyện này cô đều giống như bị dao đâm mấy nhát, đau đến không chịu nổi.

 

Cô cố gắng chống đỡ, quay đầu nhìn về phía bà cụ: “Bà nội, cháu đi trước đây, cháu nhớ ra cháu còn có chút việc.”

 

Nói xong, cô bước nhanh ra ngoài, Tô Trạm lập tức đuổi theo, anh ta kéo tay cô lại: “Tần Nhã…”

 

Tần Nhã đẩy mạnh tay anh ra, sau đó cô cũng cảm thấy bản thân mình kích động quá, mình không nên giận cá chém thớt. Thế nhưng trong lòng cô thấy rất khó chịu, việc bị vạch trần vết thương trước mắt bao người như vậy khiến cô cảm thấy bản thân mình rất “xấu xí”, bởi vì khiếm khuyết này nên cô mới trở nên xấu xí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.