Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1335



“Anh biết nhiều như vậy, ai biết được anh có không xấu hổ với bao nhiêu phụ nữ khác cơ chứ.” Trong lòng Lâm Tử Lạp đương nhiên tin tưởng anh, chỉ là ngoài miệng cố ý chọc giận anh thôi.

 

Tông Triển Bạch cười: “Vậy sau này anh sẽ thử một chút.”

 

“Thử cái gì?”

 

“Thử một chút thứ không biết xấu hổ với những người phụ nữ khác…”

 

“Anh dám!”

 

Trên mặt Tông Triển Bạch ý cười càng đậm dần, hỏi: “Anh làm vậy em sẽ làm thế nào?”

 

Lâm Tử Lạp ác ôn nói: “Cắt cho chó ăn!”

 

Tông Triển Bạch: “…”

 

Lời nói kiểu này sao nghe quen tai thế nhỉ?

 

Có phải trước kia anh đã nói với cô không?

 

Hai người nói chuyện một hồi, Tông Triển Bạch liền ôm đi ngủ.

 

Lúc đang ngủ mơ mơ màng màng thì nghe được tiếng chuông điện thoại reo.

 

Lâm Tử Lạp nhỏ giọng nói: “Có phải là điện thoại của anh không kìa.”

 

Tông Triển Bạch sờ sờ điện thoại trên bàn, nhìn thoáng qua, thấy là số của Thẩm Bồi Xuyên, anh ta đáng tin cậy hơn nhiều so với Tô Trạm, nhưng không biết sao lúc này lại gọi tới, nên anh vẫn nhận ngay.

 

“Alo.”

 

“Tô Trạm xảy ra tai nạn xe cộ, rất nghiêm trọng, bây giờ đang được bệnh viện chữa trị, tôi ở đây, trong lòng không chắc lắm, anh nói xem nên làm thế nào đây?”

 

Tông Triển Bạch ngồi dậy mở đèn lên, hỏi lại lần nữa: “Anh nói cái gì cơ?”

 

“Tôi nói Tô Trạm xảy ra tai nạn giao thông rồi.” Thẩm Bồi Xuyên lại lặp lại thêm lần nữa.

 

Tô Cảnh Hạo dùng sức xoa xoa mi tâm: “Sao lại xảy ra tai nạn giao thông vậy?”

 

“Say rượu nhưng vẫn điều khiển xe.”

 

Lâm Tử Lạp mở to mắt: “Ai xảy ra tai nạn giao thông?”

 

“Tô Trạm, anh phải đi xem một chút.” Tông Triển Bạch rời giường, hỏi bệnh viện Thẩm Bồi Xuyên ở tên gì.

 

Sau khi cúp điện thoại, ngay lập tức thay quần áo.

 

Lâm Tử Lạp hỏi: “Nghiêm trọng không anh?”

 

“Nghiêm trọng, Thẩm Bồi Xuyên đã ở bệnh viện, nếu như vết thương nhỏ sẽ không gọi điện thoại cho anh đâu.” Tông Triển Bạch vừa mặc quần áo vừa nói.

 

Nói xong thì anh đi tới, sờ sờ tóc Lâm Tử Lạp: “Không cần lo lắng, có anh và Thẩm Bồi Xuyên coi là được, em đi ngủ đi.”

 

Lâm Tử Lạp gật đầu, cô hơi ngẫm nghĩ một lát: “Có nên nói cho Tần Nhã biết không?”

 

Tông Triển Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Em gọi điện nói cho cô ấy biết đi.”

 

Hai người vẫn luôn không tốt, nhân cơ hội này nói không chừng Tần Nhã sẽ mềm lòng.

 

Lâm Tử Lạp gật đầu: “Ban đêm lái xe, trên đường đi chậm chút đừng quá gấp gáp.”

 

Tô Trạm xảy ra chuyện như vậy, trong lòng cô vẫn còn thình thịch loạn, rất bất an.

 

Tông Triển Bạch nói biết, chỗ này không thể không có người ở nên anh gọi điện thoại cho Trang Kha Nguyệt tới.

 

Lâm Tử Lạp không có tiễn anh đi, cơ thể cô không thể xuống giường, chờ Tông Triển Bạch đi khỏi thì cô lấy điện thoại gọi ngay cho Tần Nhã.

 

Lúc này phần lớn người ta đã đi ngủ, Tần Nhã cũng vậy, hôm nay bận rộn công việc, hơn mười một giờ cô ấy mới trở về, tắm một cái liền đi ngủ ngay.

 

Nhưng mà trong đêm lại bị tiếng chuông điện thoại gọi tới đánh thức.

 

Cô ấy mơ mơ màng màng tìm điện thoại, nhấn nút trả lời.

 

“Tần Nhã?”

 

Lâm Tử Lạp nhẹ giọng gọi cô ấy một tiếng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.