Tang Du nói: “Em cũng không hiểu nhiều.”
Cô ấy nhìn thoáng qua máy tính bảng trong tay Lâm Tử Lạp, khi thấy nội dung trong đó thì hỏi: “Sao chị lại xem cái này?”
Đã có ba đứa con rồi, cũng đâu cần xem cái này.
Nhưng rất nhanh cô ấy nhận ra rằng Lâm Tử Lạp không hẳn là xem vì bản thân mình, mà là bởi vì Tần Nhã muốn làm thụ tinh ống nghiệm và cô đang tìm hiểu về nó.
Tang Du thở dài một hơi, cô cảm thấy Tần Nhã sẽ phải chịu rất nhiều sự cực khổ.
Lâm Tử Lạp để máy tính bảng lên bàn rồi nhìn Tang Du: “Em thở dài cái gì? Chị thấy em và Bồi Xuyên rất tốt mà.”
Tang Du cúi đầu, cô ấy có hơi xấu hổ: “Vâng.”
“Bồi Xuyên trưởng thành điềm đạm, là người đàn ông đáng giá để lấy, em phải giữ cho chắc đấy nhé.” Lâm Tử Lạp cười nói.
“Em biết.” Tang Du trả lời.
Thẩm Bồi Xuyên chính là người như Lâm Tử Lạp nói.
“Mẹ ơi!” Có tiếng trẻ con vang lên ngoài cửa.
Vừa nghe là biết con gái của Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp nhìn qua cửa thì thấy Tông Ngôn Hi chạy vội vào, cô bé chạy tới giường rồi chào Tang Du một tiếng: “Chào dì Tang Du ạ.”
Tang Du đưa tay sờ đầu cô bé.
Không biết là ai bện tóc cho cô bé mà nhìn rất đẹp, rất hợp với cô nhóc, như một cô công chúa nhỏ vậy.
“Mẹ ơi, bọn con nhìn thấy em trai rồi, sao em không giống với con và anh trai ạ?” Tông Ngôn Hi nhớ lại, em trai của cô bé nhỏ nhỏ, làn da còn hơi đỏ lên, lại hơi nhăn nheo, chẳng đẹp gì cả.
“Mẹ ơi, có phải bác sĩ ôm sai em con rồi đúng không ạ?” Tông Ngôn Hi cảm thấy cả nhà cô bé đều rất đẹp thì em trai cũng phải đẹp mới đúng.
“Vì sao con lại nói thế?” Lâm Tử Lạp hỏi con gái mình.
“Em trai xấu quá.”
“…”
Tang Du cười khẽ, cô ấy cảm thấy chuyện này rất vui.
“Em trai con còn nhỏ, chưa nảy nở, con xinh đẹp như thế này thì em trai không thể xấu được.” Tang Du giải thích cho cô bé nghe.
Tông Ngôn Hi vẫn còn hơi nghi ngờ.
“Lúc con mới sinh ra cũng như thế.” Lâm Tử Lạp nói.
“…”
Sao mình xấu như thế được, trong trường mình được vô số thầy cô thích mà.
“Mẹ ôm con một cái.” Tông Ngôn Hi bò lên giường, lâu lắm rồi cô bé chưa được mẹ ôm nên làm nũng với Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp nói không ôm.
Vết khâu của cô chỉ cần động đậy là đau.
Không thể nào ôm cô bé được.
“Ngoan nhé, chờ mẹ về nhà rồi ôm con.”
Tông Ngôn Hi chu môi, cô bé rất tủi thân: “Mẹ có em trai rồi nên không cần con với anh hai nữa ạ?”
“Ừ, mẹ không cần con nữa, mới tý tuổi đầu mà suốt ngày nghĩ bậy.” Lâm Tử Lạp bóp mặt của con gái.
“Mẹ làm đau con kìa.” Tông Ngôn Hi la lên.
Thật ra không đâu một chút nào.
Chỉ là cô bé cố ý kêu to mà thôi.
Tang Du ôm lấy cô bé rồi nói: “Chúng ta đi ra ngoài chơi nhé, để mẹ con nghỉ ngơi một chút.”
Tông Ngôn Hi ôm cổ Tang Du rồi hỏi với sự ngây thơ của mình: “Dì Tang Du, dì sẽ sinh em bé với chú Thẩm không ạ?””
Câu hỏi của cô bé quá đột ngột khiến cho Tang Du nghẹn lời: “Có lẽ là còn lâu lắm.”
Cô ấy mới tốt nghiệp hai năm.