Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1419



Tiểu Bảo lúc này đã tỉnh, hai mắt to tròn mở ra, Tang Du muốn ôm vào lòng, Lâm Tử Lạp cầm quần áo vào nhà, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Thẩm Bồi Xuyên: “Đến biệt thự ăn cơm đi.”

 

Giờ phút này, Thẩm Bồi Xuyên đang ở nhà một mình xem tivi, chuyên mục pháp luật xã hội, Tang Du không có ở nhà, anh ấy ở nhà một mình rất chán.

 

Nghe thấy có tin nhắn, anh ấy lập tức mở máy khi nghĩ đó là Tang Du, nhưng anh ấy có chút thất vọng vì đấy là Lâm Tử Lạp, vì không muốn ra ngoài, anh ấy trả lời: “Tôi không đi đâu.”

 

Ngay sau đó tin nhắn của Lâm Tử Lạp lại đến: “Tang Du đang ở đây, cậu có thể đến hoặc không.”

 

Sau khi gửi tin nhắn này, Lâm Tử Lạp đặt điện thoại xuống và bước ra ngoài, Tang Du ngồi trên ghế sô pha trêu chọc Tiểu Bảo, nhìn thấy Lâm Tử Lạp đi ra liền nói: “Em thấy cậu bé ngày càng giống chị.”

 

Lâm Tử Lạp nói: “Thật không?”

 

“Đúng vậy, con trai có phúc giống mẹ, con gái có phúc giống cha. Hình là là cậu bé có phúc.” Lời của Tang Du là được người xưa truyền lại, không có cơ sở khoa học, nhưng chúng vẫn là điềm lành. Vì dù sao, con cái đều giống cha hoặc mẹ.

 

Lâm Tử Lạp làm theo, đưa tay chạm vào má con trai, hỏi Tang Du: “Hôm nay đi bộ lâu có mệt không?”

 

Tang Du lắc đầu và nói rằng cô ấy không mệt.

 

Cô ấy thực sự không cảm thấy mệt mỏi, mỗi khi đến cửa hàng nào đều có ghế sô pha và người rót nước, cô ấy cũng không đi lại nhiều.

 

Lâm Tử Lạp yêu cầu vú Vu chuẩn bị thêm đồ ăn, và vú Vu đồng ý.

 

Khoảng nửa giờ sau Tông Triển Bạch trở về, tiếp theo là Thẩm Bồi Xuyên.

 

Sau khi nhận được tin nhắn thứ hai từ Lâm Tử Lạp, Thẩm Bồi Xuyên lập tức gửi tin nhắn hỏi, tại sao Tang Du lại ở trong biệt thự?

 

Cô ấy không đi học à? Còn đang trọ ở trường mà, nói là có rất nhiều môn học, nếu cô ấy có về cũng không có thời gian đi cùng, làm sao có thể xuất hiện ở biệt thự chứ?

 

Lâm Tử Lạp không nhìn điện thoại, đương nhiên là không trả lời anh ấy, sau đó anh ấy đặt điện thoại xuống rồi vội vàng chạy tới.

 

Khi Thẩm Bồi Xuyên đến, Lâm Tử Lạp đi ra mở cửa, anh ấy mở miệng muốn hỏi, có chuyện gì vậy?

 

Lâm Tử Lạp ngắt lời anh ấy trước: “Vào đi, Tang Du cũng đang ở đây.”

 

Cô giả vờ như không biết gì.

 

Tang Du đang uống nước thì lập tức dừng lại, Thẩm Bồi Xuyên ở đây sao?

 

Làm sao anh ấy lại đến đây chứ?

 

Cô ấy hơi bối rối một chút.

 

“Tang Du.” Thẩm Bồi Xuyên bước vào.

 

Khi Tang Du ngẩng đầu lên, khoang mũi cô ấy có chút chua xót, trong lòng có cảm giác xót xa.

 

Cô ấy tránh ánh mắt của Thẩm Bồi Xuyên.

 

Trong lòng cô ấy hiểu rõ mọi chuyện, biết Thẩm Bồi Xuyên là người có tính khí như vậy, nhưng…bọn họ chỉ vừa mới thân mật, sau đó anh ấy dường như biến mất, không có tin tức hay gọi điện thoại cho cô ấy.

 

Lâu lâu tiếp xúc với cô ấy một lần thì cũng lạnh lùng.

 

Cô ấy nghĩ rằng cô ấy đã trở thành một người phụ nữ, và cô ấy hy vọng rằng người đàn ông này sẽ quan tâm đến cô ấy nhiều hơn một chút.

 

Lâm Tử Lạp không ở trong phòng khách mà đi lên tầng, để lại không gian cho họ.

 

Thẩm Bồi Xuyên ngồi bên cạnh Tang Du và nói nhỏ: “Không phải em nói rằng có quá nhiều buổi học sao? Sao mà…”

 

“Hầu hết các môn học của em là vào ban ngày, không có buổi học vào buổi tối, hơn nữa em cũng không thể vì đi học mà bỏ ăn được.” Tang Du nói nhẹ.

 

Sau khi nghe xong, Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô ấy và hỏi: “Em giận anh à?”

 

Tang Du phủ nhận: “Không có.”

 

Thẩm Bồi Xuyên không biết mình sai ở đâu, cảm thấy bầu không khí có vẻ không ổn.

 

“Tang Du, em có chuyện gì không vui cứ nói với anh.” Một lúc lâu sau anh ấy mới nói ra một câu như vậy.

 

Hai tay Tang Du cầm chiếc cốc: “Em không có gì không vui hết, mỗi ngày em đều hạnh phúc, ngoài việc đến lớp và tìm công ty thực tập, em còn không có đủ thời gian. Làm sao mà em có thời gian để không vui chứ?”

 

Thẩm Bồi Xuyên rõ ràng cảm thấy bây giờ có gì đó không ổn, trước đây Tang Du không như vậy, tại sao lần này nói lại có chút gai góc như vậy?

 

Anh ấy nghĩ một chút: “Anh đã làm điều gì sai sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.