Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1704



Niya nhìn Tông Ngôn Hi lại nhìn sang Song Eun, bĩu môi rồi nhoẻn cười, sau đó vui vẻ ăn trái Sakya, ánh mắt nhìn thấy chiếc hộp tinh xảo trên bàn, hỏi: “Bố à, trong hộp đó có gì vậy ạ?”

 

“Quần áo.” Song Eun trả lời.

 

“Cho ai ạ?” Cô bé lại hỏi.

 

Song Eun nói là cho Tông Ngôn Hi, Niya lôi kéo Tông Ngôn Hi: “Chị mở ra nhìn xem.”

 

Tông Ngôn Hi không được tự nhiên nói: “Đừng xem thì hơn.”

 

“Chị luôn muốn thử trước để xem có thích hợp hay không mà, sau này cũng không có cơ hội sửa lại đâu.” Niya lôi kéo cô: “Nhìn xem nha.”

 

Tông Ngôn Hi đành phải mở hộp ra, bên trong có một bộ lễ phục bằng vải tổng hợp màu đen.

 

Không thể nhìn thấy kiểu dáng nhưng có thể nhìn thấy sợi tổng hợp đặc trưng, chất vải đen tuyền được thêu các họa tiết chìm, khi ánh sáng chiếu vào sẽ được phản quang rực rỡ sắc màu.

 

“Chị mặc vào thử đi ạ.” Niya duỗi tay nhỏ ra, sờ lên: “Thật trơn nha.”

 

Tông Ngôn Hi nhẹ nhàng búng một cái lên trán của cô bé: “Nhóc con, nên ngoan ngoãn hơn.”

 

“Em không ngoan sao ạ?” Niya chớp mắt.

 

“Quá nhí nhố, em phải là một cô bé yên tĩnh.” Tông Ngôn Hi cố ý nói.

 

Niya: “…”

 

Cô bé nhào vào lòng Song Eun, cáo trạng với Song Eun: “Bố à, bố nhìn chị ấy xem, chẳng đáng yêu tí nào.”

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

Ánh mắt của Song Eun chuyển hướng sang Tông Ngôn Hi.

 

Cô lập tức cúi đầu nhìn bộ lễ phục trong hộp, tận lực tránh đi cơ hội khi ánh mắt của hai người chạm nhau.

 

“Cô mặc vào đi, hiện tại mới năm giờ, sáu giờ rưỡi chúng ta sẽ ra ngoài.” Song Eun biết cô đang tránh né mình: “Để Sally giúp cô.”

 

Nói xong anh ta nói với Sally: “Cô giúp cô Tông cầm quần áo vào trong phòng đi.”

 

Sally đi tới cầm quần áo, Tông Ngôn Hi nói: “Vậy tôi đi vào trước.”

 

Cô đứng dậy, từ đầu đến cuối đều không nhìn thẳng người Song Eun.

 

Song Eun mấp máy môi, biết đại khái vì sao cô lại né tránh mình như thế.

 

Anh thoáng thở dài một tiếng.

 

“Bố à, bố thở dài cái gì vậy ạ?” Niya ngẩng đầu.

 

Song Eun ôm lấy cô bé: “Chúng ta cho cá ăn.”

 

Niya phấn khởi nói: “Vâng ạ.”

 

Con cá được nuôi dưới hồ tạc ra từ tảng đá, hình chữ nhật bất quy tắc, bên trong trồng thêm mấy cây rong, những con cá đáng yêu đang vui sướng bơi bên trong.

 

Niya lấy thức ăn cho cá, tựa vào thành hồ ném từng vốc thức ăn xuống cho cá.

 

Tâm tư của Song Eun lại không ở đây, mà đang ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng của Tông Ngôn Hi.

 

Trong phòng.

 

Tông Ngôn Hi đã thay lễ phục.

 

Vừa khớp với dáng người giống như đã đo trên người cô từ trước, tôn lên thân hình chỗ lồi chỗ lõm vô cùng tinh tế.

 

Sally đứng ở một bên, dùng tiếng Thái nói: “Rất hợp với cô ạ.”

 

Tông Ngôn Hi mỉm cười, xác thực là vừa người: “Sally, cô đi làm việc khác đi, ở đây không bận gì nữa đâu.”

 

“Có thể…”

 

“Không sao đâu, tự tôi làm được.”

 

Sally gật đầu: “Vậy được rồi.”

 

Cô ta lui ra ngoài.

 

Tông Ngôn Hi ngồi vào trước bàn trang điểm, thành thục vẽ một lớp make up, mặc trang phục nghiêm trang thế này nếu không trang điểm thì không những không phù hợp mà còn không lễ phép.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.