Mê Vợ Không Lối Về

Chương 304: Em nhẫn tâm vậy sao



Người giúp việc đã thức dậy, chỉ là thấy mọi người đang có cãi vã, chỉ là người làm, không nên ra mặt nói chuyện.

Vừa nghe thấy chuông cửa reo vang, người giúp việc đi tới mở cửa, trong miệng còn lẩm bẩm: "Mới sáng sớm, không biết là ai tới?"

Người giúp việc mở cửa, Lưu Phi Phi đứng ngay ở cửa.

Người giúp việc cũng không nhận ra Lưu Phi Phi, hỏi: "Cô tìm ai?"

"Tôi tìm Tô Trạm." Lưu Phi Phi cười cười.

Người giúp việc xoay người nhìn về phía Tô Trạm: "Có cô gái tìm cậu chủ."

Bà cụ phản ứng mau lẹ, buông tay Tần Nhã đi đến, thấy là Lưu Phi Phi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, lạnh lùng nói: "Cô tới đây làm gì?"

Lúc này Lưu Phi Phi thấy Tô Trạm và Tần Nhã đang đứng ở cửa, cùng vali đằng sau người Tô Trạm, trong lòng thầm nghĩ Tần Nhã muốn rời đi sao?

Cô ta cười, giống như là không nhìn thấy sắc mặt khó coi của bà cụ: "Nội, cháu đến tìm Tô Trạm."

"Ai là nội của cô!" Bà cụ không hề khách sáo với Lưu Phi Phi, trước kia, Tô Trạm còn chưa được như bây giờ, lúc yêu cô ta, gia đình chưa được như bây giờ.

Lúc Tô Trạm đưa cô ta đến, cô ta còn có ý chê.

Sau đó vứt bỏ Tô Trạm, hại nó không thể gượng dậy nổi, bà cụ không có hảo cảm với cô ta, luôn cảm thấy có ta là loại phụ nữ ham hư vinh, ngại nghèo khó, lúc đầu rời đi còn không biết là vì thứ gì.

Cô ta đến chỉ đổ thêm dầu vào lửa, chỉ mong Tần Nhã rời đi, cô ta mới có thể chen chân vào, cô ta cố ý nói lớn: "Cháu đến để trả đồ lại cho Tô Trạm, tối hôm qua, anh ấy để quên đồng hồ ở chỗ của cháu."

Vừa nói, cô ta giơ đồng hồ ra.

Bà cụ nhìn thấy, đúng như dự đoán, thật sự là của Tô Trạm.

"Cô, cô nói gì? Tô Trạm để quên ở chỗ cô?" Bà cụ như bị sét đánh, không dám tin: "Tối hôm qua nó ở cùng cô?"

"Đúng vậy..." Cô ta nhìn Tần Nhã: "Cô đừng hiểu lầm, mặc dù tôi và anh ấy ở cùng nhau, nhưng không hề xảy ra chuyện gì."

Tần Nhã nghiêng người sang, cũng không muốn nhìn cô ta, thản nhiên nói: "Tôi không hiểu lầm, không cần cô Lưu phải giải thích."

Tô Trạm bước đi tới, trầm giọng nói: "Ai bảo cô tới, không phải đã nói sau này sẽ không xuất hiện trước..."

"Em đến để trả lại đồng hồ đeo tay." Lưu Phi Phi vội vàng ngắt lời anh ta.

Ngày hôm qua lúc đang có tranh chấp với anh, cô ta cố ý từ cởi ra khỏi tay anh, lúc ấy anh đang tức giận, cho nên cũng không để ý đồng hồ bị tháo.

Tô Trạm nắm lấy: "Cô đi đi."

Lưu Phi Phi nhìn anh ta: "Thật sự không cần em giải thích với cô ấy sao?"



"Không cần." Tô Trạm thở mạnh, không phải tại cô ta, Tần Nhã sao có thể hiểu lầm, bây giờ lại đến đây, chỉ làm cho Tần Nhã hiểu lầm càng sâu.

Cô ta giải thích, chỉ có thể là càng tô càng đen

Lưu Phi Phi nhìn Tần Nhã, trong lòng thầm cười lạnh, trong đầu nghĩ, như vậy rồi, để xem cô có đi hay không.

"Nếu như cần em giải thích, anh cứ việc tìm đến em..."

"Cô mau đi đi, sau này đừng đến nhà tôi nữa!" Bà cụ tức giận, ghét người phụ nữ này đến phát điên, không phải tại cô ta, Tô Trạm sao có thể có hiểu lầm với Tần Nhã.

Đợi đã, tối hôm qua Tô Trạm ở cùng với cô ta?

Bà thầm run rẩy, khó trách Tần Nhã tức giận như vậy, chuyện này nếu là bà, bà cũng sẽ tức giận.

Bà cụ đoạt lấy đồng hồ trong tay Tô Trạm, ném ra bên ngoài: "Đồ đã bỏ đi, còn trả làm gì!"

Bà cụ liếc mắt nhìn Lưu Phi Phi: "Còn cô! Lúc đầu cô vứt bỏ Tô Trạm, bây giờ cô còn tới dây dưa với nó làm gì? Cô có còn biết xấu hổ hay không?"

"Nội, cháu..."

"Tôi không phải nội cô, mời cô rời đi." Bà cụ tức giận đến mức cả người run rẩy.

Lưu Phi Phi nhìn sang Tô Trạm, lại liếc mắt nhìn Tần Nhã, âm thầm nhếch môi, trêи mặt vẫn ra vẻ khó chịu: "Vậy thì cháu đi, mong mọi người sẽ ổn, đừng vì cháu mà ầm ĩ không vui."

Nói xong xoay người rời đi.

Tần Nhã kéo vali đi lên: "Nội giữ gìn sức khỏe."

"Tiểu Nhã." Bà cụ kéo cô, không nói muốn giữ lại, chỉ trợn mắt nhìn Tô Trạm, hận không thể rèn sắt thành thép.

"Tần Nhã, anh và cô ấy thật sự không có gì, em hãy tin tưởng anh..."

Tô Trạm kéo cô: "Thật xin lỗi, đều do anh đã sai, anh đã không nghĩ đến cảm nhận của em, đừng đi nữa được chứ?"

Tần Nhã quay đầu nhìn anh: "Không phải là anh sai, người sai phải là em, em không nên đồng ý thử với anh, trong lòng anh đã có người khác, anh không nên giấu em, anh nên nói cho em, là do em ngu ngốc, dễ dàng đồng ý, đây là cái giá phải trả, em phải chịu, không thể tránh khỏi."

"Tiểu Nhã." Bà cụ vội vàng, lần này rời đi, còn có thể quay lại sao?

Bà không thể để cho Tần Nhã rời đi.

Bà cụ run rẩy, mắt như mơ hồ, rơi vào hôn mê.

"Nội." Cũng may Tô Trạm đứng gần, đón lấy người bà cụ.

"Sao vậy, đây là?" Tần Nhã cũng bị dọa sợ hết hồn, sao lại hôn mê?

Tô Trạm không nói gì nhiều ấn xuống nhân trung của bà cụ, bà cụ cố ý giả bộ bất tỉnh, chủ yếu là vì muốn giữ Tần Nhã lại, ai ngờ Tô Trạm ra tay mạnh, bà đau đớn cau mày.



Giả bộ yếu ớt mở mắt ra: "Tô Trạm, bà... không ổn rồi?"

Nhìn thấy bà cụ tỉnh lại, Tô Trạm kϊƈɦ động nói không nên lời: "Không đâu, sẽ không, bà sẽ sống lâu trăm tuổi."

"Bà đã bị cháu làm cho tức muốn chết, sao có thể sống lâu trăm tuổi?"

Bà cụ kéo tay Tần Nhã: "Tiểu Nhã, nếu như cháu đi, chỉ sợ bà sẽ không sống nổi."

"Nội, bà nói gì vậy..."

Bỗng nhiên bà cụ bóp mạnh đùi Tô Trạm, sao cái đứa này lại ngu ngốc thế chứ?

Tô Trạm im bặt, nhìn sắc mặt đỏ bừng của bà cụ, cũng không giống như có bệnh, chẳng lẽ vừa rồi giả bộ ngất đi?

Để giữ lại Tần Nhã?

Tần Nhã nhìn về phía Tô Trạm: "Hay là đưa đến bệnh viện đi, nội đã lớn tuổi, đột nhiên té xỉu như vậy, vẫn nên kiểm tra một chút sẽ tốt hơn."

"Bà không đi kiểm tra." Bà cụ không đồng ý, nắm lấy tay Tần Nhã: "Cháu ở bên bà là được rồi."

Tần Nhã vẫn cố chấp, không chịu: "Để Tô Trạm ở bên bà là được."

Cô gạt tay bà cụ ra

"Tần Nhã." Tô Trạm bắt cổ tay cô: "Sao em có thể nhẫn tâm như vậy?"

"Đã quyết định chuyện gì phải làm cho sớm, không thể để lâu, Tô Trạm, có lẽ anh rõ ràng hơn em, em không thể nào như anh, có một người khác." Tần Nhã kéo vali, đi ra ngoài cửa.

Bà cụ dùng sức nhéo Tô Trạm, bảo anh nghĩ cách giữ Tần Nhã lại.

Tần Nhã đã rất kiên quyết phải đi, chỉ dựa vào mấy câu muốn giữ lại, căn bản không thuyết phục được cô ấy.

Đột nhiên, Tô Trạm ôm lấy đầu của bà cụ: "Nội, sao bà lại ngất, mau tỉnh lại đi."

Bà cụ không phản ứng kịp, nghiêng đầu sang một bên, Tô Trạm cúi xuống, nháy mắt với bà, bảo bà tiếp tục giả bộ hôn mê.

Nghe thấy bà cụ tiếp tục ngất đi, Tần Nhã quả nhiên dừng bước, vừa định xoay người lại phát hiện điều gì không đúng, nếu như bà cụ thật sự có chuyện, Tô Trạm không thể nào chỉ ôm bà, không đưa bà đi bệnh viện.

"Tô Trạm, chơi đùa như vậy vui lắm sao?" Nàng giọng nói vô cùng nhạt.

"Nội không biết tại sao lại hôn mê." Tô Trạm nói cứng ngắc.

Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ cô đã phát hiện?

"Hôn mê, không lẽ anh không định đưa bà đến bệnh viện?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.