Mê Vợ Không Lối Về

Chương 306: Mượn rượu giải sầu



"Không cần quá lo lắng, từ từ chăm sóc, có thể hồi phục, chẳng qua là do bà cụ tuổi đã cao nên khả năng hồi phục tương đối chậm, hơn nữa không thể hồi phục lại sức khỏe ban đầu được, ít nhiều thì cũng có một vài di chứng về sau." Bác sĩ nói.

Trong lòng Tô Trạm hiểu, đẩy bà vào phòng bệnh.

Bác sĩ kiểm tra một lát tình trạng của bà cụ, thiết bị theo dõi sức khỏe đều hoạt động tốt, bác sĩ dặn dò một vài điều cần chú ý: "Đây là phòng bệnh tạm thời, căn cứ theo nhu cầu của gia đình mình là muốn ở phòng thường hay là phòng VIP thì xuống khu nhập viện để làm thủ tục."

"Dĩ nhiên là cái tốt nhất." Tô Trạm gần như không hề nghĩ ngợi.

Anh kiếm tiền chính là để nội có một cuộc sống sung sướиɠ hạnh phúc.

"Vậy đi làm thủ tục nhập viện đi." Bác sĩ nói xong liền cùng y tá rời khỏi.

Tần Nhã vắt áo choàng của bà lên trêи ghế dựa: "Em đi làm thủ tục, anh ở đây cùng nội nhé."

Tô Trạm không lên tiếng.

Tần Nhã biết tình cảm giữa anh và nội rất tốt, lúc này cần yên tĩnh, cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra ngoài đi làm thủ tục nhập viện.

Thực ra Tô Trạm có nghe thấy nhưng cố tình không lên tiếng, hiện tại đầu anh cảm thấy rất rối loạn, cả hai người bây giờ cần yên tĩnh một chút, nghĩ kĩ rồi nói chuyện sau.

Tần Nhã làm xong thủ tục nhập viện thì đã là một giờ đồng hồ sau, bệnh viện lớn nên người rất đông, vì vậy làm cái gì cũng phải xếp hàng, do đó tốn rất nhiều thời gian.

Dưới sự giúp đỡ của các y tá, bà cụ được chuyển vào phòng bệnh VIP, vừa sắp xếp xong chuyện của nội, điện thoại trong túi áo của Tô Trạm vang lên, anh lấy điện thoại ra, nhìn trêи màn hình hiển thị tên của Thẩm Bồi Xuyên

Anh ấn nút nghe máy: "Bồi Xuyên."

"Rảnh không? Tối nay chúng ta họp một lát, tôi đã gọi điện cho Cảnh Hạo rồi." Thẩm Bồi Xuyên nói.

Tô Trạm do dự một chút, với tình hình hiện tại của nội thì anh không thể rời đi.

Thẩm Bồi Xuyên không biết bà cụ bị bệnh, càng không biết Tô Trạm và Tần Nhã đang giận nhau, trêu ghẹo nói: "Sao thế, lấy vợ rồi nên quên anh em à? Đừng trọng sắc khinh bạn như thế chứ."

Không đợi Tô Trạm nói anh đã chuyển đề tài, nghiêm túc nói: "Liên quan đến chuyện của Hà Thụy Trạch, giải quyết xong rồi, cậu không phải muốn cho anh ta một bài học sao, bây giờ cậu có thể tha hồ ra tay rồi đó."

"Chỗ nào?" Tô Trạm hỏi.

"Chỗ cũ."

Bọn họ có nơi thường xuyên đến, Tô Trạm hỏi thêm: "Mấy giờ?"



"Bảy giờ."

"Tôi biết rồi, sẽ đến đúng giờ." Nói xong anh tắt máy, ngoảnh đầu nhìn thấy Tần Nhã đang lau mặt với lau tay cho nội.

Sắc mặt anh có chút căng thẳng: "Tần Nhã..."

Tần Nhã không ngẩng đầu lên: "Em chăm sóc nội không liên quan gì đến anh, con người là như vậy, bà đối xử tốt với anh thì anh cũng sẽ đối xử tốt với bà."

Tô Trạm mím môi: "Anh có thể phiền em làm giúp anh một chuyện được hay không?"

Tần Nhã không nói gì, sợ anh sẽ nói chuyện của hai người họ.

"Thẩm Bồi Xuyên tìm anh, anh muốn nhờ em chăm sóc nội giúp anh." Tô Trạm nói, sợ Tần Nhã từ chối nên giải thích, nói: "Chuyện của Hà Thụy Trạch đã thu xếp xong rồi nên gọi anh và Tông Cảnh Hạo qua đó, chắc là nói chuyện này."

Tần Nhã suy nghĩ một chút: "Được."

Tìm một người xa lạ chăm sóc cho nội cô cũng không yên tâm.

Tô Trạm tiến lên nhìn cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Cuối cùng đành thở dài một cái, anh xoay người rời đi.

Cửa văn phòng hành chính đã đóng, kỳ nghỉ phép mỗi năm, người qua lại trêи phố vội vội vàng vàng, quang cảnh diễn ra hằng năm, bao phủ toàn bộ thành phố B.

Tô Trạm ở bệnh viện bận rộn cả một ngày, chưa ăn cơm, bây giờ cũng chẳng có tâm trạng để ăn, anh là người đến điểm hẹn đầu tiên, vừa đến nơi đã gọi một chai rượu ngồi uống một mình, người thứ hai đến là Thẩm Bồi Xuyên, nhìn thấy Tô Trạm uống rượu một mình, anh đóng cửa phòng lại, trêu đùa nói: "Chú rể, như này là thế nào đây? Ngồi uống rượu một mình ư."

Tô Trạm không tiếp lời.

Nếu là ngày thường, nhất định Tô Trạm sẽ không hiền lành như thế này, Thẩm Bồi Xuyên thu hồi vẻ mặt vui tươi lại ngồi xuống bên cạnh anh: "Mượn rượu giải sầu à?"

Tô Trạm uống ực một hớp rượu: "Lưu Phi Phi về rồi."

Khóe mắt Thẩm Bồi Xuyên khẽ giật một cái, nhanh như vậy đã biết rồi á?

Anh giả vờ như không biết chuyện gì: "Cậu tính làm gì? Tần Nhã là một cô gái tốt, cậu đừng có mà làm tổn thương người ta."

Tô Trạm nhìn anh, cuối cùng lại ực một hớp rượu: "Cô ấy thay đổi rồi."

"Nói nhảm, cậu không thay đổi chắc? Lúc đó cậu bao nhiêu tuổi, bây giờ cậu bao nhiêu tuổi, nhìn kĩ xem, nếp nhăn ở khóe mắt dài thế nào kìa." Thẩm Bồi Xuyên dùng ngón tay chỉ vào đuôi mắt anh.

Đã một ngày một đêm Tô Trạm không chợp mắt, bọng mắt hiện lên một vầng thâm xanh, sắc mặt cũng rất khó coi.



Tô Trạm trừng mắt nhìn anh: "Đừng đụng vào tôi."

Thẩm Bồi Xuyên rót cho mình một ly rượu, thong thả nói: "Cậu không phải cành vàng lá ngọc gì, xứng cho tôi đụng chắc?"

"Tần Nhã muốn ly hôn với tôi." Tô Trạm thở dài một hơi thật sâu: "Sáng nay nội tôi bị ứ máu ở não, bây giờ vẫn đang viện."

Thẩm Bồi Xuyên nghiêm mặt, quan tâm nói: "Nội không sao chứ?"

"Cấp cứu được rồi."

"Thế thì tốt...Tần Nhã biết được sự tồn tại của Lưu Phi Phi?" Thẩm Bồi Xuyên suy nghĩ một lát rồi hỏi.

"Ừm, có chút hiểu lầm nên cãi nhau, bây giờ kiên quyết đòi rời xa tôi." Vừa nghĩ đến thái độ của Tần Nhã, trong lòng Tô Trạm lại thấy buồn.

"Cậu nghĩ như thế nào?" Thẩm Bồi Xuyên hỏi.

Tô Trạm liếc mắt nhìn anh: "Nghĩ như thế nào là nghĩ cái gì?"

Thẩm Bồi Xuyên thở dài một cái, trong đầu thầm nghĩ cái người này đúng là không có thuốc chữa: "Dĩ nhiên là bây giờ cậu vẫn còn yêu Lưu Phi Phi, hay là yêu Tần Nhã, lớn đến từng tuổi này rồi, đến chuyện này mà cũng không hiểu rõ ràng à? Chuyện đã đến mức này thì hiểu rõ lòng cậu đi, vẫn yêu Lưu Phi Phi thì nói rõ mọi chuyện với Tần Nhã càng sớm càng tốt, có thể đền bù bao nhiêu thì cố gắng hết sức mà đền bù người ta, dĩ nhiên, tổn thương kiểu như này e rằng tiền cũng bồi thường không nổi."

Tô Trạm rót đầy ly rượu, một hớp uống cạn, rượu cay làm anh cau mày: "Tôi không còn yêu cô ấy nữa, tình cảm đối với cô ấy sớm đã tan biến hết rồi."

Thẩm Bồi Xuyên hứng thú nói: "Vậy ý của cậu là gì? Thích Tần Nhã á?"

"Nhưng mà cô ấy muốn rời xa tôi." Tô Trạm rất đau buồn: "Tôi không biết nên làm như thế nào, cô ấy không tin tôi."

"Sự tín nhiệm là thứ mà cậu cho." Thẩm Bồi Xuyên vỗ nhẹ một cái vào vai của Tô Trạm: "Muốn cô ấy tin tưởng cậu thì đầu tiên cậu phải đủ thẳng thắn."

Chuyện này ai cũng không thể giúp được cậu.

Còn phải xem lại chính bản thân anh.

Két kẹt, cửa phòng bao riêng bị đẩy ra, Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên nghiêng đầu, Tông Cảnh Hạo ngược ánh sáng đi tới.

Ánh mắt của anh nhàn nhã nhìn lướt qua đống rượu trêи bàn, kéo ghế ra ngồi xuống.

Tô Trạm khốn khổ vì tình, mà Tông Cảnh Hạo hiện tại vừa có vợ lại có cả con trai lẫn con gái, sự nghiệp thì ngày một thăng hoa, có cái gì mà phải buồn rầu nhỉ?

Tô Trạm thì anh hiểu nhưng còn Tông Cảnh Hạo thì anh thực sự từ chối hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.