Lâm Tân Ngôn cúi đầu, nhìn quả trứng bồ câu trong tay con gái.
Lúc đó cô đi vội, làm rơi đồ trêи giường ở trong phòng, Lâm Nhụy Hi đi tìm cô, kết quả không tìm thấy người mà nhìn thấy món đồ lấp lánh trêи giường.
Cô bé rất thích đá kim cương lấp lánh, cô bé không biết giá trị của nó, chỉ cảm thấy thích thú.
Lâm Tân Ngôn không biết phải làm sao, cô quay đầu nhìn Tông Cảnh Hạo hỏi dò ý kiến của anh, đây không phải đồ chơi bình thương, cô không thể tự quyết định.
Hơn nữa, sao có thể coi cái này là đồ chơi chứ?
Tông Cảnh Hạo lại cảm thấy không có gì ghê gớm, dù sao Lâm Tân Ngôn không thích, con gái có thể thích thì anh cũng vui.
Anh vuốt ve mái tóc của con gái: “Thích sao?’
Cô bé gật đầu: “Con thích, lấp lánh quá, con chưa từng nhìn thấy viên đá lấp lánh như thế này, ba, mẹ, hai người nhặt ở đâu vậy?”
Cô bé cũng muốn đi nhặt một viên.
Đẹp quá.
Bé gái đều thích những thứ đồ lóng lánh, hồng phấn.
Lâm Tân Ngôn: “......”
Viên đá?
Cô quỳ xuống, nhìn thẳng con gái, nhẫn nại dạy bảo cô bé: “Tiểu Nhụy, cái này không phải viên đá bình thường, không thể nhặt được, hơn nữa nó rất hiếm, không thể mang ra bên ngoài chơi, mẹ cầm giúp con, sau này con lớn, mẹ sẽ đưa cho con có được không?”
Cầm món đồ này ra bên ngoài, để người có lòng tham nhìn thấy, khiến cô bé gặp tai họa thì sẽ rất bất lợi.
Cô bé không hiểu lắm, chỉ biết là, viên đá này hình như có giá trị.
Cô bé cúi đầu nhìn quả trứng bồ câu, thật sự rất lấp lánh.
Cô bé rất thích.
Lâm Tân Ngôn có thể nhìn ra, con gái muốn có món đồ này, khẽ thở dài: “Không phải mẹ không cho con, mà vì món đồ này rất có giá trị, con cầm ra bên ngoài, bị kẻ xấu nhìn thấy, không phải sẽ cướp của con sao?”
Dường như cô bé có thể tưởng tượng ra cảnh có người cướp món đồ của nó, ôm chặt trong lòng.
Động tác khoa trương đến mức khiến cho Lâm Tân Ngôn dở khóc dở cười.
Trước đây không phát hiện ra cô bé thích đồ vật lấp lánh như thế.
“Không được cầm thứ đó ra bên ngoài chơi, biết chưa?” Bây giờ chắc chắn không thể dỗ được. Đợi đến khi cô bé vui không còn say mê nữa thì sẽ cất đi cho nó.
Cô bé lại do dự, câu nói sẽ bị người khác cướp lấy, đánh trúng vào điểm yếu của cô bé, nếu bị cướp đi, nó sẽ mất món đồ.
Vẫn không nỡ từ bỏ nhưng lại đưa đến trước mặt Lâm Tân Ngôn: “Mẹ ơi, mẹ giữ cho bọn con thì tốt hơn, đợi con lớn rồi trả lại con.” . truyện ngôn tình
Lâm Tân Ngôn nhéo má cô bé: “Rất biết nghe lời, đúng là đứa con ngoan.”
Cô bé cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóc.
“Cậu chủ, cô chủ.” Bà Từ bước đến: “Ông chủ bảo hai người đến phòng sách.”
Lâm Tân Ngôn bảo con gái đi chơi, quay đầu nhìn Tông Cảnh Hạo.
Hai người nhìn nhau, Tông Cảnh Hạo đáp một tiếng hờ hững: “Tôi biết rồi.”
Lâm Tân Ngôn hơi lo lắng, Tông Khải Phong gọi họ chắc chắn là có chuyện, chỉ không biết là tốt hay xấu.
Tông Cảnh Hạo nắm vai cô: “Có anh ở đây.”
Cô cũng yên tâm hơn phần nào.
Đến cửa phòng sách, Tông Cảnh Hạo ngẩng đầu gõ cửa, một giọng nói phát ra từ bên trong, anh mới đẩy cửa đi vào cùng Lâm Tân Ngôn.
Trong phòng sách chỉ có một mình Tông Khải Phong, ông đang luyện chữ, thấy họ vào ông đặt bút lông xuống, bảo họ ngồi.
“Hai đứa trẻ sắp đến tuổi đi học rồi, hai con tính thế nào? Thực ra Tông Khải Phong còn muốn hỏi, sao không cho hai đứa trẻ đi học mẫu giáo, để chúng làm quen với môi trường học tập, nhưng nghĩ đến việc bao nhiêu năm nay đều do một mình Lâm Tân Ngôn chăm sóc hai đứa nhỏ, chắc chắn có nhiều điều bất tiện vì thế không hỏi.
Qua năm nay hai đứa đã sáu tuổi, nửa năm sau là có thể đi học, ông nghĩ, có thể đi học mẫu giáo, làm quen với môi trường học tập.
“Con đã sắp xếp xong rồi.” Tông Cảnh Hạo sớm đã nghĩ đến, hơn nữa đã sắp xếp xong từ năm trước.
Lâm Tân Ngôn nhìn anh, sao không thấy anh nói đến?
Mấy ngày đón năm mới này không có cơ hội, vốn dĩ anh định hôm nay sẽ nói với cô, kết quả vì chuyện của Trang Tử Khâm nên không có cơ hội nói.
“Thornton?” Tông Khải Phong hỏi dò.
Giáo ɖu͙ƈ và môi trường của trường mẫu giáo này là tốt nhất, chủ yếu là Vạn Thành đầu tư, ông khá tin tưởng thầy cô ở đó, ông cũng có thể yên tâm khi hai đứa học ở đó.
Tục ngữ có câu, tình thân giữa ông cha và con cháu, cũng có lý, ông yêu thương hai đứa nhỏ còn hơn Tông Cảnh Hạo lúc đó.
Tông Cảnh Hạo ừm một tiếng.
Tông Khải Phong nói: “Hai đứa đi làm việc đi, sau này việc chăm sóc hai đứa nhỏ cứ giao cho ta.”
Ông biết Tông Cảnh Hạo bận, hình như Lâm Tân Ngôn cũng có sự nghiệp riêng, chuyện chăm sóc hai đứa trẻ cứ giao cho ông với Trình ɖu͙ƈ Tú.
Lo ngại về sự xa cách của Tông Cảnh Hạo với Trình ɖu͙ƈ Tú, vì thế Trình ɖu͙ƈ Tú không xuất hiện trong phòng sách, sợ Tông Cảnh Hạo không đồng ý.
Thực ra, quãng thời gian ở đây, ngoài việc không nói chuyện với Trình ɖu͙ƈ Tú, nhưng không còn đối xử lạnh nhạt như trước kia nữa.
Anh không muốn bỏ qua mọi chuyện chỉ vì Văn Nhàn.
Lâm Tân Ngôn đồng ý nghe theo sự sắp xếp của họ, cô không rõ tình hình trong nước, hơn nữa cô cũng yên tâm với sự sắp xếp của Tông Cảnh Hạo.
Đồng nhất ý kiến, cuộc nói chuyện lần này cũng khá vui vẻ, dù sao mục đích của họ cũng giống nhau, đều muốn tốt cho bọn trẻ.
Nói xong, Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn rời khỏi phòng sách, lúc chuẩn bị lên tầng, chuông cửa bỗng reo lên.
Bà Từ ra mở cửa, Tô Trạm lảo đảo đứng trước cửa, không mặc áo khoác ngoài, chỉ mặc bộ vest mỏng, nồng nặc mùi rượu.
Bà Từ nhận ra anh, biết mối quan hệ của anh và Tông Cảnh Hạo, bà Từ quay đầu lại: “Cậu chủ, là cậu Tô, hình như uống say rồi.”
Tông Cảnh Hạo chau mày, uống say rồi đến đây làm gì?
“Chị dâu, chị dâu......” Tô Trạm dựa vào khung cửa.
Lâm Tân Ngôn bước đến mới nhìn ra bộ dạng của anh, hình như uống không ít.
Tông Cảnh Hạo bực tức liếc nhìn anh một cái: “Vào đi.”
Bà Từ dìu anh ngồi vào ghế sofa trong phòng khách.
Lâm Tân Ngôn vào nhà bếp pha cốc nước mật ong đưa cho anh: “Uống nước mật ong để giải rượu.”
Anh đưa cho Lâm Tân Ngôn: “Có thể cho tôi thêm cốc nữa không?”
Lâm Tân Ngôn cầm lấy, lại đi pha cho anh cốc nữa, lần này anh không uống nữa.
“Nói đi, vì chuyện gì lại biến bản thân thành bộ dạng này?” Lâm Tân Ngôn ngồi bên cạnh Tông Cảnh Hạo.
Tô Trạm ấm ức nhìn Lâm Tân Ngôn: “Chị dâu, chị phải giúp tôi, Tần Nhã không cần tôi nữa.”
Lúc giao thừa Tần Nhã vẫn xuất hiện trong phòng bệnh, đón giao thừa cùng anh và bác gái, tâm trạng của bác gái rất tốt.
Nhưng hai ngay nay, anh không liên lạc được với Tần Nhã, cô không gặp anh ấy, thậm chí còn trốn anh.
Lâm Tân Ngôn chau mày: “Hai người cãi nhau.”
“Tôi không giúp được anh.” Lâm Tân Ngôn quả quyết ngắt lời anh, chung sống với Tần Nhã bao nhiêu năm nên cũng hiểu tính cách của cô ấy: “Cô ấy không phải người cố tình gây sự, anh nhất định đã chạm đến giới hạn cuối cùng của cô ấy, nếu không, cô ấy sẽ không đoạn tuyệt như thế, cô ấy đồng ý kết hôn với anh, chắc chắn là có hy vọng, lại có thể quyết định cắt đứt, chắc chắn là anh đã làm tổn thương cô ấy.”
“Là tôi, là tôi không tốt.” Tô Trạm thừa nhận bản thân có lỗi, không nên giấu cô ấy đi gặp Lưu Phi Phi, nhưng mà cũng không nên một gậy đánh chết anh, không cho một cơ hội nào chứ?