“Thà nghĩ cách làm sao để bù đắp còn hơn ngồi đây suy sụp tinh thần." Lâm Tân Ngôn cố tình nói như vậy, không muốn anh tiếp tục như này, hối hận cũng chẳng có tác dụng, chẳng thể thay đổi được gì cả.
Trêи đời này thứ khó mua nhất chính là thuốc hối hận.
Tô Trạm ngẩng đầu, hi vọng nhìn Lâm Tân Ngôn: "Bây giờ em nên làm cái gì đây?"
Thực sự anh rất rối loạn, không biết bản thân còn có thể làm cái gì, trong đầu toàn là hình ảnh mặt của Tần Nhã bị băng bó lúc đó.
Anh không thoát ra được.
"Trước tiên cậu nên về tắm rửa sạch sẽ, còn Tần Nhã có tôi ở đây trông." Lâm Tân Ngôn nói
Tô Trạm do dự: "Nếu như cô ấy muốn gặp em thì làm sao?"
"Cậu nghĩ con bé muốn gặp cậu à?" Nếu không bị hủy dung thì có lẽ cô ấy còn muốn gặp anh, nhưng bây giờ Tần Nhã nhất định sẽ không muốn gặp.
Nếu chuyện này mà xảy ra với cô thì cô cũng nhất định không muốn gặp Tông Cảnh Hạo.
Với hoàn cảnh này tâm trạng đều giống nhau.
"Cậu như này không phải là chuộc tội mà là đang giày vò bản thân, cậu cảm thấy cậu như này thì có thể được tha thứ hay sao?"
Tô Trạm hoảng loạn giữ chặt tay áo của Lâm Tân Ngôn: "Vậy em nên làm gì? Cứ như này em mới nhận được sự tha thứ của cô ấy đúng chứ?"
"Tha thứ?" Lâm Tân Ngôn giễu cợt nói: "Nếu như là cậu thì cậu nghĩ sao?"
Tô Trạm liền cứng họng, nếu như là anh, anh cũng sẽ không tha thứ.
Lâm Tân Ngôn không tiếp tục đả kϊƈɦ anh, nói: "Cậu về trước đi, Tần Nhã ở đây tôi sẽ khuyên bảo con bé."
Tô Trạm biết quan hệ của Lâm Tân Ngôn và Tần Nhã, cô đồng ý nói giúp cho anh, hi vọng sẽ tốt hơn, từ trong đáy lòng anh nói: "Cảm ơn chị dâu."
Lâm Tân Ngôn không tiếp lời, bởi vì cô đứng về phía của Tần Nhã, nếu như Tần Nhã không tha thứ thì cô tuyệt đối sẽ không khuyên.
Đuổi Tô Trạm đi, Lâm Tân Ngôn đi tới quầy y tá hỏi chuyện làm thủ tục để đi gặp Tần Nhã, y tá đi hỏi ý kiến của Tần Nhã trước, có muốn gặp hay không, bởi vì tâm trạng khi bị hủy hoại gương mặt rất dễ bị kϊƈɦ động bởi bên ngoài, vì vậy bọn họ nhất định phải hỏi ý kiến của bệnh nhân trước.
Nếu như đồng ý thì bọn họ mới sắp xếp.
Lâm Tân Ngôn kiên nhẫn chờ đợi, rất nhanh y tá từ bên trong đi ra: "Cô vào đi, có điều không được nói nhiều chuyện với cô ấy, cố gắng không quá mười phút, sức khỏe của cô ấy tương đối yếu."
Lâm Tân Ngôn gật đầu, nói: "Tôi biết rồi."
Y tá dẫn Lâm Tân Ngôn vào phòng thay quần áo, đưa cho cô một bộ đồ chống bụi: "Vào phòng giám sát đặc biệt nhất định phải mặc bộ này."
Y tá giải thích nói.
Lâm Tân Ngôn nhận lấy.
Rất nhiều người lần đầu tiên mặc đều sẽ không biết mặc như thế nào, có y tá giúp đỡ rất nhanh Lâm Tân Ngôn đã mặc xong áo chống bụi.
Lâm Tân Ngôn được bọc rất kín, mặc áo chống bụi mục đích là không để vi khuẩn xâm nhập vào phòng giám sát.
"Theo tôi vào." Y tá nói.
Lâm Tân Ngôn đi cùng y tá vào trong phòng, bên trong ngoài tiếng tít tít của các thiết bị điều trị ra dường như không nghe được tiếng gì khác, mang đến cho người ta cảm giác vừa cứng nhắc vừa lành lạnh.
"Đừng nói nhiều quá." Dẫn người tới phòng giám sát, y tá lại một lần nữa nhắc nhở, sau đó mới rời đi.
Lâm Tân Ngôn đứng trước cửa, bước chân có chút do dự, trong lòng có chút bất án, bởi vì cô không biết nên an ủi Tần Nhã như thế nào.
Chuyển này nếu xảy ra trêи người cô, e rằng cô cũng sẽ đau lòng muốn chết.
"Chị Lâm, tại sao chị không qua đây." Giọng nói của Tần Nhã rất yếu ớt, cô không nhìn thấy Lâm Tân Ngôn đứng ở cửa, nhưng vừa nãy y tá có hỏi cô, có thể đến thăm cô trừ Tô Trạm ra thì chỉ có Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn hít một hơi thật sâu, bước tới, cô cười cố tỏ ra vẻ rất ung dung: "Em tỉnh rồi à?"
Tần Nhã nhẹ nhàng ừ.
Lâm Tân Ngôn muốn nắm chặt tay của cô, nhưng trêи tay cô gắn đầy những ống kim, cô đành đặt tay xuống.
"Em muốn rời khỏi đây." Tần Nhã nói ra ý kiến của mình.
Con đã mất, lòng cô cùng chết theo.
Cô muốn rời khỏi nơi khiến cô tổn thương.
Cô hiểu rất rõ tình trạng hiện giờ của mình, cô chỉ có thể nương tựa vào Lâm Tân Ngôn.
"Sức khỏe hiện tại của em..." Lâm Tân Ngôn rất muốn giúp đỡ cô.
Chỉ là tình hình hiện nay của cô, sợ là không thể rời đi.
Thái độ của Tần Nhã rất kiên quyết: "Em ở chỗ này, tâm trạng sẽ không bình tĩnh lại được."
Chỉ cần cô ở đây, Tô Trạm nhất định sẽ tới, cô rất không muốn gặp người này.
Cô chỉ muốn chạy trốn, trốn tránh tất cả mọi thứ.
"Chị Lâm, giúp em đi, em không còn ai có thể thỉnh cầu ngoài chị." Tần Nhã có chút kϊƈɦ động, muốn đưa tay chạm vào Lâm Tân Ngôn, Lâm Tân Ngôn vội vàng giữ lấy cánh tay của cô, đồng thời nói: "Chị đồng ý, nhưng em phải cho chị thời gian sắp xếp."
Tần Nhã gật đầu: "Cảm ơn chị..."
"Con bé ngốc này, giữa chúng ta còn nói cảm ơn cái gì." Mũi Lâm Tân Ngôn có chút cay cay, cô được băng bó kín mít, chỉ lộ mỗi hai con mắt.
Tần Nhã làm ra vẻ rất bình tĩnh, Lâm Tân Ngôn vẫn như cũ cảm nhận được sự bi thương của cô.
Cô có thể làm được, cứ đồng ý tất cả yêu cầu của Tần Nhã, còn về Tô Trạm, còn phải xem thời gian.
Nếu như hai người có duyên, Tô Trạm thật sự yêu cô ấy thì chắc chắn luôn có thời cơ để tái hợp
Nếu như không có, chỉ có thể chứng minh hai người có duyên nhưng không có phận.
Trong cuộc đời của mỗi con người ai mà chẳng có vài người khách qua đường?
Lâm Tân Ngôn nói: "Có, có chuyện gì ạ?"
"Mẹ ở tiệm bánh ngọt RO đợi con." Trình ɖu͙ƈ Tú cũng không nói có chuyện gì, nói xong liền cúp máy.
Lâm Tân Ngôn nhìn điện thoại di động, trong đầu nghĩ nếu như không có chuyện gì Trình ɖu͙ƈ Tú cũng sẽ không tìm cô, thế là cô nói với tài xế: "Không đi Vạn Việt nữa mà tới tiệm bánh ngọt RO."