Mê Vợ Không Lối Về

Chương 452: Gọi tên người phụ nữ khác lúc động tình



Trần Thanh đột nhiên đứng lên quát vợ mình: “Tôi đang nói chuyện với Văn Khuynh, ai cho phép bà vào đây?”

Bà Trần nhìn chồng mình: “Tôi đã gả cho ông nhiều năm, cũng cần cù chăm chỉ chăm lo cho cuộc sống của ông, tôi có từng nói một chữ ‘không’ với lời dặn dò của ông ư?”

Trần Thanh cứng họng, vợ ông thực sự rất hiền huệ, chăm lo cho gia đình, cho con gái, cho chính ông ta.

“Tôi đang nói chuyện với Văn Khuynh, bà vào đây làm gì? Một người phụ nữ nội trợ như bà thì biết cái gì? Để trà xuống rồi ra ngoài đi.” Lần này giọng Trần Thanh không lớn, cảm xúc cũng không kịch liệt như vừa nãy, ông ta quá kϊƈɦ động sẽ chỉ lộ vẻ ông ta giấu đầu hở đuôi.

Chỉ là ông ta nhìn vợ mình bằng ánh mắt đầy cảnh cáo.

Bà Trần bình tĩnh nhìn chồng mình, lòng dâng lên chút thê lương: “Đời này tôi gả cho ông, chuyện gì cũng lấy ông làm trung tâm, nhưng lần này tôi không muốn nghe lời ông.”

Trần Thi Hàm đứng nhìn ba mình rồi lại nhìn sang mẹ mình: “Mẹ định làm gì vậy?”

Bà Trần nhìn con gái, mắt bà ta hơi đỏ: “Để con thấy rõ lòng dạ của ba con như thế nào.”

Trần Thanh luống cuống: “Bà ra ngoài cho tôi!”

Nếu đổi thành chồng bà nổi giận trước đây, bà ta sẽ rời đi ngay, nhưng bà ta không thể trơ mắt nhìn chồng mình u mê không tỉnh và kéo cả con gái mình vào.

Bà ta bước vào đặt khay trà trong tay xuống bàn, rồi đi tới giá sách ở phía sau và lấy ra một cuốn sách tên là “Chiến lược”.

Trần Thanh tái mặt tái mày nhìn chằm chằm vào bà ta. Văn Khuynh và Trần Thi Hàm thì tò mò bà ta sẽ lấy ra thứ gì bèn nhìn bà ta không chớp mắt.

Dưới tầm mắt của mọi người, bà Trần rút ra một tấm ảnh từ trong cuốn sách.

Trần Thi Hàm chưa từng thấy tấm ảnh này, cũng không biết cô gái trong ảnh là ai, nhưng Văn Khuynh thì lại biết rất rõ, đây là ảnh của em gái ông ta, Văn Nhàn.

Ông ta bước tới lấy nó từ tay bà Trần, trong ảnh là Văn Nhàn hồi mười lăm tuổi, bà ấy mặc váy trắng, tóc xõa xuống và đứng dưới gốc cây trong sân, các đường nét trêи khuôn mặt bà ấy vẫn chưa nẩy nở hoàn toàn, nhưng có thể thấy mang máng được khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt sáng như vì sao khiến người ta nhìn là rất khó quên.

Theo ánh sáng chiếu vào, Văn Khuynh phát hiện sau tấm ảnh có chữ viết bèn lật ngược lại nhìn, trêи đó viết tên của Văn Nhàn và thời gian.

Thời gian là năm ông ta đi lính.

Ông ta quay sang nhìn Trần Thanh: “Chuyện gì thế này?”

Trần Thanh quay đầu đi, không ai nhìn thấy vẻ mặt của ông ta.

Bà Trần muốn cười nhưng không cười nổi, ngay cả cơ thể cũng cứng đờ: “Tôi luôn biết trong lòng ông ấy có người khác, tôi cũng không muốn hỏi, nhưng giờ ông ấy điên rồi!”

Lúc đầu bà ta cũng không biết Trần Thanh có người trong lòng. Là một người chồng, ông ta luôn tỏ ra rất lạnh nhạt, mỗi khi làm xong chuyện vợ chồng sẽ nhốt mình trong phòng làm việc.



Mới ban đầu bà ta tưởng rằng tính cách Trần Thanh là vậy, dần dần cũng chấp nhận điều đó. Bà ta phát hiện Trần Thanh giấu ảnh của người con gái khác là sau khi Trần Thi Hàm vừa ra đời không lâu. Có một lần bà ta đến phòng làm việc tìm đồ thì vô tình làm rơi cuốn sách đó, tấm ảnh cũng tuột ra khỏi nó.

Lúc ấy bà ta rất muốn đi chất vấn Trần Thanh tại sao lại giấu ảnh của người con gái khác, nhưng nghĩ lại hai người đã có con, hơn nữa cô gái trong ảnh cũng không lớn, bà ta tự nhủ với mình rằng có thể do mình nghĩ quá nhiều rồi.

Sau đó Trần Thanh vẫn như cũ làm chuyện vợ chồng với bà ta rồi đến phòng làm việc một lúc, và rồi bà ta cố tình mở cửa mà không gõ cửa, kết quả phát hiện ông ta đang nhìn tấm ảnh đó.

Lúc ấy bà ta rất muốn vào chất vấn, nhưng cuối cùng vẫn lùi bước. Bà ta không thể từ bỏ con mình, chính bà cũng có tình cảm với Trần Thanh.

“Ông dốc hết công sức không phải chỉ để gả Thi Hàm cho con trai của người phụ nữ ông đã yêu thầm nhiều năm à?”

Bà Trần bụm miệng lạ. Vào giờ phút này, sự nhẫn nhục suốt mấy năm qua đã bùng phát, bà ta chưa từng nói với ai về nỗi đau trong lòng mình.

Cũng không thốt nên lời.

Nói ra rằng trong lòng chồng mình có người khác? Mỗi khi làm chuyện vợ chồng mà động tình, ông ta lại gọi tên người phụ nữ khác ư?

Bà ta không thể để mất người đó.

Trần Thi Hàm khϊế͙p͙ sợ trợn to hai mắt: “Ba, những gì mẹ nói là thật sao?”

Người Trần Thanh cứng đờ, loáng thoáng thấy được nó đang run rẩy.

“Ba hãy nói gì đi chứ?!” Trần Thi Hàm không thể chấp nhận được điều đó, ông ta đã luôn mồm nói vì muốn tốt cho cái nhà này.

Hóa ra đó chỉ vì tư lợi của riêng ông ta.

Văn Khuynh khoanh tay nhìn Trần Thanh: “Tôi cũng muốn biết là chuyện gì.”

“Ông có còn nhớ vào năm chúng ta đi lính, tôi đã tới nhà ông không?” Trần Thanh không quay đầu lại, giọng hơi nghẹn ngào.

“Đương nhiên nhớ.” Ông ta sẽ không quên khoảng thời gian đó. . ngôn tình hay

“Tôi đứng trong phòng khách chờ ông...”

Thời tiết hôm đó rất tốt, nắng đầu hè rực rỡ nhưng không nóng cháy, mang lại cho người ta cảm giác ấm áp.

Anh ta mặc một chiếc áo thun tay dài mỏng đứng trong phòng khách, bỗng nhiên có người lại gần từ phía sau và che mắt anh ta lại, giọng rất mềm, rất ngọt: “Đoán xem em là ai?”

Cô gái kề sát bên tai anh ta, hơi nóng lúc nói chuyện phả vào phần da phía sau tai làm hơi ngứa ngáy, anh ta thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trêи người cô gái.

Rõ ràng người tiếp xúc gần gũi với anh ta là một cô gái, tim anh ta bắt đầu đập loạn nhịp.



“Văn Nhàn, em làm gì vậy?” Văn Khuynh thay sang bộ quần áo mỏng, vừa đi xuống thì thấy Văn Nhàn đang che mắt Trần Thanh, mờ mịt hỏi.

Văn Nhàn đờ người nhìn anh trai mình đứng trêи cầu thang, sau đó cuống quýt thả người mình đang che ra.

Cô ấy cứ tưởng người đứng đây là Văn Khuynh. Hôm nay Văn Khuynh nhập ngũ, cô ấy cố tình xin nghỉ học về nhà tiễn anh ấy.

Định là đùa một chút, không ngờ lại che nhầm người.

Cô ấy gãi đầu: “Em tưởng anh là anh trai em, xin lỗi nha.”

Lúc đó Văn Nhàn rất ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên.

Đây là lần đầu tiên Trần Thanh gặp Văn Nhàn, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, để lộ khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh xắn.

Văn Khuynh đi xuống: “Cậu ấy tên là Trần Thanh, nay nhập ngũ cùng với anh. Anh đẹp trai hơn cậu ta nhiều, vậy mà em lại nhận lầm.”

Văn Nhàn trợn trắng mắng: “Đồ tự luyến.”

Vả lại cô ấy chỉ nhìn thấy bóng lưng, chiều cao xấp xỉ, trong nhà cũng không có người ngoài.

“Bọn anh đi ăn đồ nướng, em đi không?” Sau khi nhập ngũ sẽ không còn cơ hội nên hai người hẹn nhau đi tiêu dao một đợt.

“Đi chứ, sao không đi? Em xin nghỉ về nhà rồi mà.” Văn Nhàn đáp.

“Vậy đi thôi.” Văn Khuynh cầm chìa khóa xe mở xe của Văn Cẩn.

Sau khi lên xe, Trần Thanh liếc nhìn ra sau: “Văn Khuynh, sao vậy, sợ tôi lừa gạt em gái cậu hay thế nào, không giới thiệu chút à?”

Văn Khuynh nhìn anh ta: “Đã làm quen hồi nãy rồi mà? Em gái tôi, Văn Nhàn.”

Văn Nhàn mỉm cười: “Sau này ở chung với anh trai em phải nhớ chăm sóc anh ấy nhé.”

“Anh cần người khác chăm sóc à?” Văn Khuynh không tán đồng với em gái mình, đây rõ là coi thường anh mà.

“Anh quá tự cho mình là đúng, lỡ như gây chuyện thì phải làm sao? Em không ở cạnh anh, có ai giúp anh xin ba tha cho đây?”

Văn Cẩn rất yêu thương Văn Nhàn, lần nào Văn Khuynh gây chuyện cũng nhờ Văn Nhàn cầu xin tha thứ trước mặt Văn Cẩn.

Văn Khuynh: “...”

Trần Thanh bật cười quay sang nhìn Văn Nhàn: “Yên tâm, anh sẽ giúp em chăm sóc cậu ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.