Mê Vợ Không Lối Về

Chương 497: Đi tìm vợ cho cậu



Tô Trạm không nói còn hơn, vừa nói người đó bước đi nhanh hơn, thỉnh thoảng còn xoa xoa trán, dường như bị lời nói của Tô Trạm dọa sợ rồi.

“Đội trưởng Thẩm quen cô ấy?” Giám đốc khách sạn hỏi Thầm Bồi Xuyên, bởi vì vừa nãy anh ta hỏi Tang Du, rõ ràng là quen biết.

Chỉ là thân phận này của Thẩm Bồi Xuyên sao lại quen được một cô sinh viên không có bối cảnh như vậy chứ?

Thẩm Bồi Xuyên ừ một tiếng, anh biết giám đốc biết thân phận của mình, cũng biết quan hệ giữa anh và Tông Cảnh Hạo, chỉ là anh giúp Tang Du nói một câu, giám đốc nhất định sẽ đối xử với cô ấy tốt một chút.

“Về sau phiền anh chăm sóc cô ấy một chút, vừa mới ra xã hội, còn nhiều chuyện không hiểu.”

Giám đốc cười: “Được, đội trưởng Thầm đã mở lời, tôi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt.”

Thẩm Bồi Xuyên nói với giám đốc mấy câu, rồi lại về vị trí. Cảm xúc của Tô Trạm hài hước nhìn Thẩm Bồi Xuyên, không dễ gì có một màn “anh hùng cứu mỹ nhân”, mà lại không quan tâm đến mỹ nhân?

Tô Trạm nhăn trán, người đàn ông già này lúc nào mới có thể thông suốt? Lúc nào mới lấy được vợ, một cô gái như hoa như ngọc thế kia mà anh ta lại không bảo vệ? Cứ thế quay về ăn sao?

Đây rõ ràng là “quyến rũ” cơ hội tốt của người học, một cô gái mới bước ra xã hội sẽ dễ bị cảm động, chỉ cần Thẩm Bồi Xuyên thể hiện một chút.

Nhưng người đàn ông ngu ngốc này lại cứ thế quay về.

Tang Du nhìn bóng lưng Thẩm Bồi Xuyên rời đi, nhẹ nhàng rủ mắt xuống, không ngờ sẽ gặp anh ấy ở đây, càng không ngờ rằng anh ấy lại giải vây cho cô một lần nữa.

Giám đốc vỗ vỗ vai Tang Du: “Làm cho tốt vào, không ngờ nhìn cháu không có gia thế mà lại quen một người như anh ta, biết anh ta là người như nào không?”

Tang Du thành thật gật gật đầu. Lần đầu tiên gặp anh ta, anh ta đã đưa tiền của mẹ cho cô, lúc đó anh ấy có giới thiệu qua. Cô biết anh là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, cô rất ngưỡng mộ nghề này.

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh, lần trước có lẽ bản thân đã hiểu lầm anh ấy rồi.

Giám đốc chỉ tay vào tòa cao ốc đối diện: “Quan hệ của anh ta với tổng giám đốc của tập đoàn Vạn Việt không bình thường, đã gặp giám đốc tập đoàn Vạn Việt chưa?”

Tang Du nghĩ có lẽ đã gặp rồi hôm đó trong phòng có ba người đàn ông, ở đây có hai người, nhưng giám đốc lại hỏi cô có biết giám đốc Tông không. Cô nghĩ người đó không đến, có lẽ đó chính là giám đốc tập đoàn Vạn Việt theo lời giám đốc nói rồi.

“Có lẽ đã gặp rồi.” Tang Du thành thật trả lời.

Giám đốc lại ngạc nhiên nhìn Tang Du, trẻ, trông cũng xinh: “Nghe nói ba vị này đều độc thân.”

Có vẻ như đang ẩn ý rằng nếu thân với bọn họ thì sẽ được hưởng phúc. Trong ba người này chọn ra một người, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thân phận có thân phận, muốn tiền có tiền.

Người như vậy rất khó tìm, không phải cô đã kết hôn sinh con rồi thì cũng sẽ nghĩ cách.

Chỉ là bây giờ tuổi tác và diện mạo không cho phép cô nghĩ cách nữa.

Tang Du không nghĩ nhiều, những ẩn ý mà giám đốc nói cô chỉ coi đó là mấy lời vớ vẩn tùy miệng nói ra mà thôi.



“Quét đất cho sạch vào, lần sau cẩn thận một chút.” Giám đốc nhìn sang bàn của Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm, sau đó dặn dò Tang Du.

Tang Du khiêm tốn gật đầu: “Tôi sẽ chăm chỉ, lần sau sẽ không xảy ra tình trạng như vậy nữa.”

Cô cầm giẻ lau lau sạch vết nước và mảnh vỡ thủy tinh trêи sàn.

Tô Trạm nhìn cô gái đang quỳ xuống, hỏi Thẩm Bồi Xuyên: “Cậu nhìn mà không đau lòng à?”

“Thần kinh.” Thẩm Bồi Xuyên không nhìn sang đó, trong lòng cũng chẳng có suy nghĩ gì khác. Anh muốn tìm một người vợ, nhưng không hề nghĩ đến Tang Du. Người ta nhỏ quá, còn anh thì lớn hơn người ta, cứ như vậy thì trong lòng không yên tâm.

Cứ cảm thấy ở cùng với đứa trẻ như vậy là vô đạo đức.

Ừm, đưa ra ngoài người ta sẽ nghĩ đó là con gái anh, đến lúc đó sẽ rất xấu hổ.

Tô Trạm hận không nấu gạo thành cơm, xem ra để cho người anh em này lấy được vợ thì cần phải có sự giúp đỡ của anh. Anh đứng dậy, nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Cả đời này may là cậu gặp được tôi, nếu không cậu độc thân cả đời.”

“Cậu làm gì thế?” Thẩm Bồi Xuyên sao lại cảm giác anh ta muốn làm chuyện xấu chứ?

Trong lòng cảm thấy bất an.

Tô Trạm nhìn anh: “Nhìn cậu như vậy, đi tìm vợ cho cậu đấy.”

“Tô…”

Anh muốn gọi Tô Trạm, nhưng Tô Trạm đã quyết định, không thèm quan tâm đến anh ta, đi thẳng đến chỗ Tang Du. Anh quỳ xuống giúp cô nhặt mảnh vỡ thủy tinh, hỏi: “Còn nhớ tôi không? Hôm đó trong phòng chúng ta đã gặp nhau rồi.”

Tang Du ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: “Nhớ.”

“Cái người vừa nãy đến giải vây là anh em của tôi, sao hai người lại quen nhau?”

Tang Du cũng không giấu diếm, kể lại chuyện lần đầu tiên cô và Thẩm Bồi Xuyên gặp nhau, dù sao cũng chẳng có gì phải giấu.

“Ồ, hóa ra là như vậy.” Tô Trạm cười cười, “Nếu cậu ấy làm gì không tốt, cô hãy thứ lỗi cho cậu ấy, cô biết anh ta làm nghề gì chứ?”

“Vâng.” Tang Du trả lời, trong lòng cô rất ngưỡng mộ những người đàn ông làm nghề này, bởi vì quan hệ của bố cô mà mẹ phải chịu khổ. Cô luôn đặt vào tầm mắt, cô ý thức được, những người đàn ông làm nghề này đều là người tốt.

Tô Trạm lại gần, nói nhỏ với Tang Du: “Tôi nói cô nghe, cậu ta đúng là một cái tượng gỗ không có tình cảm. Tuổi cao như vậy rồi mà lại chưa từng yêu đương, là cô, cô có tin không?”

Tang Du lắc đầu, lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn chưa yêu ai, người này vô vị vậy sao?

“Có phải rất lạ không?”



“Có hơi.” Tang Du thành thật nói.

“Đừng coi thường anh ta, anh ta là thuần tình đấy, người như vậy bây giờ rất ít.”

Tang Du muốn cười, một người đàn ông ba mươi tuổi đầu dùng từ “thuần tình” hình như có chút hài hước.

Thẩm Bồi Xuyên chau mày, nhìn hai người vui vẻ nói chuyện, Tang Du còn cười với câu nói gì đó của Tô Trạm. Lúc này anh chỉ muốn đá cho Tô Trạm một cái, đây là gặp phụ nữ là đứng hình luôn sao? Vừa nãy còn thẫn thờ vì Tần Nhã, giờ lại ở đây tìm người phụ nữ khác?

Còn tìm người nhỏ như vậy?

Trong lòng cậu ấy không đau sao?

“Cô quen nhiều người trong trường, nếu như xinh thì hãy giới thiệu cho cậu ấy, coi như giúp người anh em này của tôi. Tuy nhiên tôi phải nói với cô, đừng nói cho cậu ấy, nếu không cậu ấy sẽ ngại đấy.”

Nụ cười trêи mặt của Tang Du dần biến mất, không biết tại sao lại nghe Tô Trạm nói tìm bạn gái cho anh ta thì lại thấy khó chịu: “Anh ấy tìm sinh viên, khoảng cách tuổi tác cũng hơi lớn nhỉ?”

“Sinh viên sắp tốt nghiệp, có lớn hơn bao nhiêu, bảy, tám, chín tuổi cũng không là gì. Xoay quanh công việc của cậu ấy toàn là nam, không có nữ, tôi còn từng nghĩ cậu ta là đồng tính.” Tô Trạm vỗ vỗ vai Tang Du: “Nhất định phải giúp tôi đấy, tôi không thể nhìn anh em của tôi cô đơn đến già được.”

Tang Du cúi đầu nói được.

“Cậu đủ chưa hả?” Thẩm Bồi Xuyên thanh toán, trong tay cầm bữa sáng đã được đóng gói, lạnh nhạt phớt lờ Tô Trạm. Cái thằng không cần mặt mũi này, thấy gái là muốn trêu. Anh nhất định sẽ nói cho Tần Nhã, để cô ấy xử lí cái tên này.

Tô Trạm ho nhẹ một tiếng, đứng đó nhìn khuôn mặt khó chịu của Thẩm Bồi Xuyên, nhếch nhếch miệng: “Sao, nhìn bọn tôi nói chuyện thì không vui à, cậu ghen à?”

Tang Du lau tay, vì câu nói này của Tô Trạm mà cũng mong chờ đáp án của Thẩm Bồi Xuyên.

Thẩm Bồi Xuyên không quan tâm cậu ta, xoay người đi, Tô Trạm đuổi theo sau, khoác cổ cậu ta: “Cậu giận à?”

Thẩm Bồi Xuyên vẫn tiếp tục im lặng.

“Cậu không thích, tôi thích, tôi thích người ta thì cậu cản được tôi à?”

Thẩm Bồi Xuyên gạt tay anh ta ra: “Liêm sỉ tí đi.”

Tô Trạm không giận, ngược lại lại cười tươi cùng anh ta về công ty.

Lúc xuống thang máy thì gặp Quan Kình, Thẩm Bồi Xuyên hỏi một câu: “Bạch Dận Ninh đi rồi à?”

Quan Kình trả lời: “Không ở trong phòng giám đốc Tông.”

Phòng làm việc tổng giám đốc, Bạch Dận Ninh bước vào, Tông Cảnh Hạo không quan tâm anh, cũng không nói chuyện với anh.

Bạch Dận Ninh thở dài, nuối tiếc nói: “Tôi chỉ khó hiểu sao Ngôn Ngôn lại thích một người đàn ông keo kiệt như anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.