Mê Vợ Không Lối Về

Chương 568: Âm hồn bất tán



Điện thoại rơi xuống đất vang lên một tiếng bộp, trêи màn hình xuất hiện một vết nứt kéo dài, Lâm Tân Ngôn nhìn màn hình điện thoại vừa mới bị rơi vỡ, sắc mặt càng ngày càng trở nên nặng nề, quay đầu lại nhìn người đàn bà kia, lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, có giải thích thêm nữa mà bà cũng không tin, vậy thì tôi còn có thể có biện pháp nào khác được nữa? Lẽ nào bà muốn cứ như vậy mà bắt tôi lại sao?”

Người đàn bà kia vẫn như cũ, không chịu buông tay ra: “Cô bảo tôi làm sao có thể tin tưởng cô được đây?”

Nói thế nào thì cũng phải là những người hết sức thân thiết mới có thể có những hành vi tiếp xúc thân thể như vậy, với dáng vẻ của như thế này của con gái bà ta, bà ta đương nhiên sẽ lo lắng việc con gái bị người ta bắt nạt.

Lâm Tân Ngôn nhìn điện thoại di động đang nằm trêи mặt đất: “Tôi sẽ gọi điện thoại để cho chồng tôi tới đây, như vậy có thể chứng minh hay chưa?”

Người đàn bà kia do dự, dáng vẻ vẫn chưa yên tâm: “Lỡ như cô tìm một kẻ giả danh đến đây thì phải làm thế nào?”

Lâm Tân Ngôn: “...”

Đây rõ ràng là người không biết nói chuyện phải trái mà, tâm tư của Lâm Tân Ngôn cũng sắp rơi vào vực sâu sụp đổ, cô hoàn toàn không có cách nào nữa để mà thuyết phục người phụ nữ này.

Nhìn quần áo và lối ăn mặc của người đàn bà này, hình như cũng là người có thân phận, sao lại vô lý giống như mấy người đàn bà chanh chua ngoài chợ như thế này chứ?

Diêu Thanh Thanh đang đứng ở một bên nhanh chóng kéo tay mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng như thế nữa, rất nhiều người đang nhìn chúng ta kìa.”

Người đàn bà kia không khỏi nhìn quanh bốn phía một lượt, cảm thấy việc mất mặt đối với chính mình mà nói cũng không tính là gì cả, hạnh phúc của con gái quan trọng hơn nhiều, không thể để cho người khác phá hoại được.

Diêu Thanh Thanh không thuyết phục được mẹ mình, thì lập tức quay lưng lại với bà ta rồi gửi một tin nhắn cho Bạch Dận Ninh.

“Bà định cứ lôi lôi kéo kéo tôi như thế này hay sao?” Hai tay đang bị nắm chặt của Lâm Tân Ngôn hơi run rẩy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nếu như không phải lo lắng đến tình trạng thân thể hiện tại của chính mình, cô đã dùng bạo lực để đẩy người phụ nữ này ra rồi.

Đúng là bất chấp lý lẽ mà!

“Nếu như bà đã không tin tưởng vào Bạch Dận Ninh như thế thì tại sao còn gả con gái cưng cho anh ta? Thấy một người phụ nữ đi ngang thôi mà bà cũng nảy sinh sự nghi ngờ, chẳng lẽ bà không thấy mệt sao? Bà có thể trông coi con gái bà được bao lâu, bà có thể theo chân cô ta đến hết đời luôn sao? Đến một ngày bà không còn ở đây nữa, vậy thì cô ta sẽ làm thế nào đây?”

Lâm Tân Ngôn điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình, cố gắng đè nén sự tức giận, bình tĩnh thuyết phục người đàn bà kia: “Tôi nghĩ lúc bà gả con gái mình cho Bạch Dận Ninh, nhất định cũng bởi vì bà tán thưởng anh ta ở một điểm nào đó, hiện tại con gái cũng đã gả đi rồi, bà nên tin tưởng cách làm người của anh ta, chứ không phải là ở đây nghi ngờ lung tung mới phải. Nếu như sự việc ngày hôm nay mà bị Bạch Dận Ninh biết được, anh ta sẽ nghĩ về bà như thế nào đây?”

Người đàn bà kia á khẩu không trả lời được, lúc trước khi bà ta gả con gái cho Bạch Dận Ninh, quả thật bà ta cũng tương đối thích anh ta, đặc biệt là chồng của bà ta thì lại càng hài lòng với Bạch Dận Ninh.

Với dáng vẻ như thế này của con gái mình mà có thể gả được cho Bạch Dận Ninh, bà ta quả thực cũng rất vui mừng, bà ta có thể theo chân con gái mình một thời, nhưng không thể nào dõi theo con gái hết cả một đời, cho nên trước khi gả con gái đi bà ta cũng đã xác định được Bạch Dận Ninh có thể chăm sóc cho con gái mình thật tốt.

Nếu như Bạch Dận Ninh quả thực là loại người thích hái hoa bắt bướm, thích nuôi vợ hai vợ ba, thì có lẽ bà ta cũng không thể nào ngăn cản lại được.

Người đàn bà kia cũng đã bắt đầu có chút động lòng: “Cô thật sự không có quan hệ gì với Bạch Dận Ninh?”



Lâm Tân Ngôn vô cùng thản nhiên nhìn biểu hiện của người đàn bà kia mà nói: “Tôi có thể bảo chồng tôi mang theo giấy chứng nhận kết hôn tới cho bà xem qua, như vậy đã được hay chưa?”

Người đàn bà kia ngoan cố do dự thêm một chút, sau đó mới buông cổ tay của cô ra: “Vậy cô gọi điện thoại đi.”

Lâm Tân Ngôn thở ra một hơi, lúc vừa muốn khom người nhặt chiếc điện thoại bị rơi trêи mặt đất lên thì Diêu Thanh Thanh đã khom người nhặt điện thoại của cô lên trước, sau đó đưa tới trước mặt cô: “Tôi thấy cô không được thuận tiện cho lắm.”

Cô ta nhìn thấy màn hình bị nứt vỡ, cảm thấy có chút có lỗi nói: “Mẹ tôi không cố ý đâu, tôi sẽ đền lại cho cô một chiếc điện thoại mới.”

Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu nhìn Diêu Thanh Thanh, cô ta thật sự là một cô gái rất tốt, cho dù bị cha mẹ bảo bọc quá mức nhưng cũng vẫn rất tốt, chưa từng thấy qua bóng tối của thế gian thì dường như mỗi người đều giữ được lòng tốt đơn thuần ban đầu của chính mình.

Lâm Tân Ngôn đưa tay nhận lấy chiếc điện thoại mà Diêu Thanh Thanh đưa tới cho cô, nói: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn, mẹ tôi kϊƈɦ động như vậy cũng chỉ là bởi vì quan tâm tôi, nhưng mà tôi tin tưởng, Dận Ninh anh ấy sẽ không lừa gạt tôi đâu, tôi cũng tin tưởng cô là một người tốt.” Diêu Thanh Thanh nghiêm túc nói.

Lúc trước Lâm Tân Ngôn cảm thấy Bạch Dận Ninh cưới cô gái này đã khiến cho Bạch Dận Ninh phải chịu thiệt thòi rồi, nhưng bây giờ nhìn lại, không phải là Bạch Dận Ninh phải chịu thiệt thòi, mà là anh ta có phúc.

Nếu như anh ta đối xử không tốt với cô gái này, ngay cả cô cũng muốn mắng cho Bạch Dận Ninh một trận, thuận tiện còn đạp cho anh ta hai cái.

Cô gái tốt như thế này, nếu như chỉ là vì muốn lợi dụng bối cảnh gia đình của cô ấy để đạt được mục đích giúp cho sự nghiệp của mình thăng tiến nên mới cưới cô ấy, thì anh ta thật sự cũng quá tiểu nhân rồi.

“Sao cô không gọi điện thoại đi, chẳng lẽ là cô đang lừa tôi?” Người đàn bà kia thấy Lâm Tân Ngôn không gọi điện thoại, lập tức có cảm giác cô đang lừa gạt mình, vội vàng thúc giục một tiếng.

Lâm Tân Ngôn không nhìn người đàn bà kia, cô có hảo cảm với Diêu Thanh Thanh, nhưng mà đối với người đàn bà kia, cô thật sự vẫn không có cách nào thích được, yêu thương lo lắng cho con gái thì đúng là không sai, nhưng mà chưa phân biệt được rõ ràng phải trái đúng sai đã túm lấy người khác không cho đi như vậy, về điểm này cô thật sự không có cách nào chấp nhận được.

Người đàn bà kia quá mức dây dưa, nếu như hôm nay cô không thể giải thích được rõ ràng thì e là cô cũng không thể đi được, mặc dù rất không muốn phải để cho Tông Cảnh Hạo phải chạy đến một chuyến nhưng mà cuối cùng cô vẫn lướt mở màn hình lên rồi gọi một cuộc điện thoại cho anh. Nhưng mà bởi vì màn hình điện thoại đã bị rơi vỡ, cho nên cảm ứng không được nhanh nhạy như trước.

Có điều Lâm Tân Ngôn không biết, đó chính là, người tài xế đứng ở bên ngoài chờ cô sau khi nhìn thấy được cảnh tượng cô bị người ta quấn lấy không buông qua ô cửa kính xuyên thấu thì đã nhanh chóng liên lạc với Tông Cảnh Hạo từ sớm rồi.

Một chiếc xe màu đen vững vàng dừng lại trước cửa trung tâm thương mại, cửa xe rất nhanh đã bị người ta đẩy ra, đập vào mắt chính là một chiếc chân thon dài được quần tây ôm sát cùng với giày da đắt tiền, ngay sau đó một thân hình cao lớn hơi khom lưng bước xuống khỏi chiếc xe.

Anh bước vào trung tâm thương mại, đồng thời ngay lúc này, một chiếc xe khác cũng từ từ dừng lại, Bạch Dận Ninh được Cao Nguyên giúp đỡ, bước xuống khỏi xe.

Thấy Tông Cảnh Hạo, Bạch Dận Ninh lên tiếng chào hỏi trước: “Tổng giám đốc Tông.”

Bước chân của Tông Cảnh Hạo dừng lại một chút, anh quay đầu lại nhìn Bạch Dận Ninh một cái nhưng không hề đáp lại, sau đó tiếp tục vững vàng nhịp bước đi về phía mà tài xế đã nói.



Bạch Dận Ninh cũng đi vào theo, rất nhanh đã đến được cửa hàng đồ lót kia.

Nhân viên trong cửa hàng ai nấy đều đang trưng ra dáng vẻ xem chuyện vui, không ai tiến lên khuyên bảo người đàn bà kia, cũng không có ý mời các cô rời khỏi cửa hàng, dường như là đang cảm thấy, làm như vậy thì còn có thể thu hút thêm được một ít người tới vậy.

Thấy Tông Cảnh Hạo đi tới, người tài xế vội tiến lên đón, nói: “Mợ chủ tới đây để mua đồ, nhưng kết quả lại bị một người đàn bà đi tới quấn lấy.”

“Nguyên nhân là gì?” Tông Cảnh Hạo vừa đi vừa hỏi.

Tài xế đúng theo sự tình nói lại: “Lúc ấy tôi không có ở bên trong cho nên tình huống cụ thể là gì thì tôi không rõ, chỉ biết là người đàn bà kia cứ luôn kéo lấy mợ chủ không buông, không để cho mợ chủ rời đi.”

Vẻ mặt Tông Cảnh Hạo càng trở nên sắc lạnh thêm, vừa bước vào trong cửa hàng đồ lót thì đã thấy được Lâm Tân Ngôn đang đứng ở nơi đó nhìn điện thoại di động, nói đúng ra thì là Lâm Tân Ngôn đang muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng mà bởi vì màn hình bị vỡ dẫn đến các thao tác không được linh hoạt lắm, cho nên mới bị trì hoãn thời gian, anh đi đến gần cô hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu lên, thấy được người đang đi đến là Tông Cảnh Hạo thì lập tức kϊƈɦ động giống như tìm thấy được “Cọng rơm cứu mạng” vậy, mừng rỡ muốn chạy tới ôm lấy anh.

Cô phải cố gắng kìm chế sự kϊƈɦ động trong lòng mới có thể không lao đến phía trước ôm anh, mà chỉ thân mật khoác tay lên cánh tay của anh, dường như đang làm cho người đàn bà kia nhìn, bản thân cô cũng là một người đã có chồng rồi.

Lâm Tân Ngôn dựa vào Tông Cảnh Hạo, uể oải yếu ớt nói: “Em rất mệt, anh đi giải thích một chút cho quý bà đây về quan hệ của chúng ta đi.”

Tông Cảnh Hạo:...?

Sao vừa mới tới đã phải đi giải thích mối quan hệ rồi?

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Người đàn bà kia mặc dù không có quan hệ xã giao gì nhiều với người bên ngoài nhưng mà ở thành phố B này không có ai không biết đến Tông Cảnh Hạo, bà ta cũng không phải là ngoại lệ, nhưng mà bà ta chưa từng nghe nói đến anh đã kết hôn rồi.

Trong lòng bà ta bắt đầu có chút hoảng sợ, ý thức được hình như chính mình thật sự đã hiểu nhầm mất rồi.

Trong lúc nhất thời, bà ta không biết mình phải mở miệng như thế nào.

“Dận Ninh.” Lúc này Bạch Dận Ninh cũng vừa tiến vào, Diêu Thanh Thanh chạy tới đẩy xe lăn cho anh ta, sau đó không đợi cho Bạch Dận Ninh mở miệng hỏi thì đã bắt đầu nói: “Hình như mẹ hiểu nhầm anh với chị gái kia có quan hệ gì đó, cho nên mới cứ lôi kéo không cho chị ấy đi, anh mau giải thích rõ ràng cho mẹ em biết đi.”

Nhưng mà bà ta lại chỉ có duy nhất một cô con gái này, bà ta cũng không nỡ mắng cô ta, cho nên chỉ có thể nhịn xuống.

Bà ta quả thật không thể ngờ tới chồng của Lâm Tân Ngôn lại là Tông Cảnh Hạo.

Trêи mặt bà Diêu nhanh chóng kéo ra một nụ cười gượng gạo: “Xin lỗi, tôi hiểu lầm rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.