Mê Vợ Không Lối Về

Chương 598: Chẳng qua chỉ là một ông chú ngây thơ mà thôi



Nhìn thấy người mở cửa là Thẩm Bồi Xuyên, Tang Du hơi chột dạ, hỏi: "Anh gọi tôi đến đây có chuyện gì sao?"

Việc lần trước đã khiến cô ấy rất lo lắng rồi, chỉ sợ là lần này cô ấy lại gây rắc rối cho Thẩm Bồi Xuyên.

Thẩm Bồi Xuyên xoay người sang một bên, nói: "Cô vào đây đã rồi nói tiếp."

Trêи vai Tang Du đeo một chiếc ba lô, dây đeo bị tuột xuống, cô ấy lại kéo nó lên vai, chậm rãi đi vào phòng.

Thẩm Bồi Xuyên hỏi cô: "Cô muốn uống gì không?"

Tang Du lắc đầu trả lời: "Không, tôi không khát."

Thẩm Bồi Xuyên mím môi, nói: "Tôi nhờ cô đến đây để nhờ cô làm giúp tôi một việc."

“Anh cứ nói đi, chỉ cần tôi có thể giúp được, chắc chắn tôi sẽ làm giúp anh.” Tang Du vẫn cảm thấy có lỗi với chuyện lần trước, dù sao cũng là do cô ấy đã gây ra phiền phức cho Thẩm Bồi Xuyên.

Thấy Tang Du khách sáo như vậy, Thẩm Bồi Xuyên cũng có chút ngượng ngùng: "Cô đừng khách sáo như vậy, cũng không phải là chuyện gì to tát. Ông chủ của tôi mời tôi đến nhà ông ấy ăn cơm, chính là người mà cô đã gặp ở cục lần trước ấy. Ông ấy cứ nghĩ rằng chúng ta là người yêu, tôi chưa kịp giải thích gì ông ấy đã mời rồi. Ông ấy cũng có ơn với tôi nên tôi không thể làm mất mặt ông ấy. Nên hôm nay tôi mới đến đây tìm cô. "

Trong lòng Tang Du cảm thấy mất mát, hóa ra không phải anh ấy chủ động đi tìm mình, mà là vì có chuyện nên mới nghĩ đến cô ấy.

Anh ấy đã quên mình rồi sao?

“Nếu không phải do sếp hỏi, có phải anh đã quên tôi rồi đúng không?” Tang Du nửa đùa nửa thật hỏi.

Thẩm Bồi Xuyên vội nói: "Tôi không quên, một cô em gái dễ thương như vậy, tôi sẽ không bao giờ quên."

Anh ấy sẽ không bao giờ phát triển mối quan hệ bạn trai bạn gái với Tang Du, cho dù Tô Trạm nói gì đi chăng nữa. Dù người khác nghĩ thế nào thì anh ấy cũng sẽ không làm thế.

Cô ấy vẫn còn quá trẻ.

Anh ấy không thể xuống tay với Tang Du được, đi cùng một cô gái nhỏ như vậy, anh ấy sợ người khác sẽ nói ra nói vào về họ.

Từ trước đến nay, Thẩm Bồi Xuyên vẫn là một con người rất truyền thống như vậy.



Tang Du cũng hiểu ý của Thẩm Bồi Xuyên. Vậy chẳng phải là anh ấy coi cô ấy như em gái sao?

Cô ấy vẫn chưa tốt nghiệp đại học, sự nghiệp cũng không có gì tốt đẹp hơn ai, dĩ nhiên là cô ấy không xứng với Thẩm Bồi Xuyên, nhưng chỉ cần cho Tang Du thời gian, nhất định cô ấy sẽ trở thành người phụ nữ có thể sóng bước ở bên anh.

Cô ấy cười, nói: "Được rồi, tất nhiên là tôi sẽ phải giúp anh rồi, bây giờ đã gần 12 giờ, chúng ta đi thôi?"

Thẩm Bồi Xuyên gật đầu đồng ý, anh đội mũ đồng bộ với bộ đồng phục rồi nói: "Đi thôi."

“Nếu tôi biết tôi sẽ phải đi cùng với anh, tôi sẽ ăn mặc đẹp hơn.” Tang Du nói.

Thẩm Bồi Xuyên đóng cửa lại, nhìn cô từ trêи xuống dưới, cô mặc một chiếc quần ống rộng màu đen và một chiếc áo phông trắng bó sát với đường viền cổ hình chữ V đan chéo trông tràn đầy năng lượng.

"Cô mặc vậy trông cũng rất đẹp rồi."

Tang Du trầm mặc nhìn lại chính mình, cô ấy chẳng thấy đẹp chút nào hết, cười nói: "Không phải là anh cố ý nói dối tôi chứ?"

Thẩm Bồi Xuyên nhấn nút mở khóa xe, đèn xe phát ra tiếng bíp mở khóa, anh ấy mở cửa ghế phụ, quay đầu nhìn Tang Du nói: “Tôi không nói dối cô, thật sự rất đẹp, chúng ta đi nào!"

Tang Du mỉm cười, cúi người ngồi thắt dây an toàn lại, Thẩm Bồi Xuyên cũng ngồi vào vị trí lái xe rồi khởi động xe.

“Anh coi tôi như em gái, vậy sau này tôi phải gọi anh là anh trai sao?” Tang Du cười hỏi.

Thẩm Bồi Xuyên cũng cười: "Cũng có thể coi như vậy."

"Tôi không muốn gọi vậy đâu, cảm giác như kiểu anh tự cho rằng anh còn rất trẻ vậy!"

Thẩm Bồi Xuyên: "..."

Anh ấy không hề nghĩ như vậy, anh ấy biết rõ mình bao nhiêu tuổi, càng không tự cho là mình còn rất trẻ.

"Anh xem, nếu đúng ra tôi phải gọi anh bằng chú, vậy mà anh lại bắt tôi phải gọi anh là anh trai. Có phải anh muốn được gọi như thế để khiến anh trẻ hơn đúng không?" Tang Du cười, nói đùa Thẩm Bồi Xuyên.

Thẩm Bồi Xuyên ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Ý tôi không phải vậy, vậy cô gọi tôi là chú nhé?"



Tang Du che miệng, cô ấy cười to hơn.

Trong lòng cô ấy thầm nghĩ anh ấy thật đáng yêu, làm sao anh ấy có thể hài hước như vậy?

Thẩm Bồi Xuyên thấy cô vậy thì không hiểu gì hết, hỏi: "Tôi nói sai cái gì sao?"

Tang Du lắc đầu cười: "Không, anh không nói sai gì hết."

“Vậy thì cô đang cười cái gì?” Tại sao anh ta lại cảm giác có gì đó không ổn nhỉ?

“Anh quá ngây thơ rồi.” Tang Du cười, nhận xét về anh ấy.

Lần này đến lượt Thẩm Bồi Xuyên nở nụ cười: "Cô nhận xét một ông chú như tôi ngây thơ sao. Câu bình luận trêи liệu có hợp lí không?"

"Không, từ đó rất phù hợp với anh. Ngây thơ không có liên quan gì đến tuổi tác." Tang Du nghiêm túc trả lời, cô ấy cảm thấy Thẩm Bồi Xuyên thật sự rất ngây thơ trong tình cảm, phản ứng chậm chạp, một số giống như một cái cọc gỗ không hiểu chuyện tình yêu nhưng lại rất hấp dẫn quyến rũ người khác.

Cô ấy không thích đàn ông nói quá nhiều. Cô ấy thích một Thẩm Bồi Xuyên như vậy, một người đàn ông có phản ứng hơi chậm chạp trong chuyện tình cảm, không phải người có miệng lưỡi trơn tru như những người đàn ông khác. Cô ấy cảm thấy những người đàn ông nói những lời đường mật với bạn gái đều là những người không đáng tin cậy.

Thẩm Bồi Xuyên cũng không bắt bẻ cô ấy, cô ấy nói anh ngây thơ, ok, ngây thơ thì ngây thơ.

Đúng lúc này, chiếc xe dừng lại ở khu chung cư bên cạnh tòa nhà Chính Phủ Nhân Dân. Thẩm Bồi Xuyên xuống xe trước, Tang Du cũng xuống xe ngay sau đó.

“Cô không cần phải nghiêm túc quá đâu, chúng ta chỉ đến dùng bữa bình thường thôi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.

Tang Du gật đầu, nhưng trong lòng cô ấy vẫn còn căng thẳng, dù sao cũng là đến ăn cơm với quan chức cấp cao, lần trước cô nhớ rõ lúc người ta tức giận cũng khá đáng sợ đấy.

“Những người ở đây rất tốt, vì vậy họ sẽ không làm cô khó xử đâu, đừng lo lắng.” Thẩm Bồi Xuyên nhận thấy sự căng thẳng của Tang Du, anh dịu dàng an ủi cô.

Tang Du gật đầu, Thẩm Bồi Xuyên đi tới chỗ người bảo vệ nói chuyện với họ một lúc.

Lần trước Thẩm Bồi Xuyên đã từng đến đây rồi, nhưng khu chung cư này vẫn không cho phép người từ bên ngoài tùy ý vào, anh ấy vẫn phải gọi điện xác nhận rồi mới được mở cửa cho vào.

Lúc này, một chiếc xe khác dừng ở cửa, Bạch Dận Ninh không đợi được Tông Cảnh Hạo ở công ty nên phải quay về trước, không ngờ lại gặp được Thẩm Bồi Xuyên ở cửa khu chung cư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.