“Hả, không thích chuyên ngành hiện tại hả?” Thẩm Bồi Xuyên ngẩng đầu nhìn cô ấy hỏi.
Tang Du cúi đầu, đôi đũa chọc chọc vào đĩa vịt nướng trêи bàn: “Đương nhiên là thích rồi, nếu không trước kia cũng sẽ không chọn ngành này, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì? Hối hận hả?” Thẩm Bồi Xuyên vẫn không hiểu ý của cô ấy.
Tang Du cười cười nhẹ: “Bây giờ tôi có ý tưởng khác rồi.”
“Có thể nói cho tôi biết không?”
Tang Du gắt miếng thịt đã bị cô ấy chọc thủng chấm vào tương ớt, bỏ vào miệng nhai, chậm chạp nói: “Tôi đã nói rồi, là do anh nghe không hiểu thôi.”
“Tôi nghe không hiểu?” Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy những chuyện cô nói anh đều hiểu mà, có chuyện gì mà anh không hiểu?
“Được rồi, ăn cơm đi, nếm thử cái gì đi.” Tang Du đưa cho anh một đĩa rau, cố ý chuyển hướng đề tài, biết anh sẽ không nghĩ nhiều nhưng cũng sợ anh hiểu tình cảm của cô ấy.
Thẩm Bồi Xuyên cũng không tò mò.
Cơm nước xong xuôi, hai người cùng nhau đi khỏi quán ăn, Tang Du cười nói: “Giúp anh tiết kiệm một khoản tiền luôn này. Chúng ta ăn cũng không tới 350 nghìn.”
Ở mấy nhà hàng khác, gọi mấy món cũng tốn cả triệu bạc.
Những nhà hàng đó không phải bán đồ ăn, cái họ bán là không gian, bởi vì họ trang trí không gian nhà hàng rất xa hoa, hơn nữa chất lượng phục vụ cũng rất tốt.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Tôi đưa em về.”
“Nơi này gần trường học, tôi tự bắt xe về là được rồi.” Tang Du nhìn anh: “Anh chắc chắn bận rộn nhiều việc.”
“Vẫn có thời gian để đưa em về.” Thẩm Bồi Xuyên cầm chìa khóa xe, mở khóa xe, nói: “Lên xe đi.”
Tang Du cười với anh ấy: “Vậy thì cảm ơn anh rồi.”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô một cái, khởi động xe nói: “Không cần cảm ơn, hôm nay em đã giúp đỡ tôi.”
Chạy đến đường cái, cũng không cần Tang Du chỉ đường, anh cũng có thể biết đường đi đến trường học của cô ấy.
Xe cách trường một đoạn ngắn đã dừng lại: “Tôi đưa em đến đây thôi.”
Có bài học lần trước, Thẩm Bồi Xuyên trở nên vô cùng cẩn thận, không phải sợ sẽ ảnh hưởng đến bản thân mình, chỉ sợ gây rắc rối cho Tang Du, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ thôi.
Nếu bị đồn thổi không tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cô ấy.
Tang Du tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe nói: “Anh lái xe cẩn thận một chút.”
Thẩm Bồi Xuyên nói biết rồi: “Có chuyện gì cần giúp đỡ cứ gọi điện cho tôi.”
Tang Du đứng ven đường gật đầu một cái, nhìn theo hướng của Thẩm Bồi Xuyên đang chạy đi.
Sau khi xe chạy khuất dạng, cô ấy mới xoay người đi về trường học, không phát hiện một chiếc xe đậu ven đường đã nhìn thấy cảnh tượng cô ấy xuống xe.
Từ chỗ của cha cô ta, Tống Nhã Hinh biết được Tang Du chình là sinh viên của đại học Hoa Thanh, thật trùng hợp cô ta và hiệu trưởng trường này là bạn bè thân thiết, trước kia cũng thường xuyên đến nhà bọn họ làm khách.
Hôm nay sau khi bị cha giáo ɖu͙ƈ, cảm thấy cái cô gái tên Tang Du đã phá hoại chuyện tốt của cô ta. Cô ta hiểu rất rõ Thẩm Bồi Xuyên, anh ấy là một tên đầu gỗ, hơn nữa suy nghĩ lại khá bảo thủ thì làm sao có thể thích một sinh viên đại học năm nhất được chứ? Chắc chắn là cái cô Tang Du đó đã dụ dỗ anh ấy trước.
Cô ta lái xe với tốc độ cao lướt qua Tang Du đi vào trường học trước.
Tang Du sau khi về ký túc xá thì đi giặt đồ trước, ba giờ chiều nay cô ấy mới có ca học, hôm nay cô quay lại có hơi sớm.
Cô giặc quần áo, ngủ trưa một giấc sau đó hai giờ thì bắt đầu đi lên lớp học, vừa đến phòng học đã bị giảng viên kêu lên văn phòng.
“Em có đắc tội với ai không?”
Tang Du lắc đầu: “Không có.”
“Nếu không thì tại sao lại có người lại lôi chuyện trước kia của em ra mà bêu xấu với hiệu trưởng?”
“Làm sao vậy ạ?” Tang Du nhíu mày, chuyện kia không phải đã giải quyết rồi à? Ai lại đi khua môi múa mép với hiệu trưởng vậy?
“Em viết một bản kiểm điểm đi.” Giảng viên của cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng mà đây là chuyện của cấp trêи giao xuống nên ông cũng không còn cách nào khác.
“Chỉ biết kiểm điểm thôi ạ?” Tang Du cảm giác có gì đó không đúng, không thể chỉ đơn giản viết kiểm điểm thôi chứ.
Giảng viên thở dài một hơi, chuyện này sớm muộn gì cô ấy cũng biết: “Viết xong phải đọc trước mặt toàn thể sinh viên và giảng viên sau đó còn phải dán lên bảng thông báo cho mọi người xem.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Tang Du lập tức nắm chặt hai tay: “Chuyện này đã qua lâu rồi, kêu em viết kiểm điểm em làm nhưng mà muốn đăng lên bảng thông báo và đọc nó trước mặt sinh viên và giảng viên, chuyện này…”
“Thầy biết chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng mà nếu em muốn tốt nghiệp suôn sẻ thì phải làm theo.” Giảng viên cũng không còn cách nào khác, đây là mệnh lệnh của cấp trêи.
Tang Du nắm chặt hai tay, không nói một lời.
“Quay về lớp học đi, vì học tập em hãy nhịn đi.” Giảng viên an ủi nói.
Tang Du hiểu được, xã hội này chính là như vậy, có nhiều lúc có tiền có gia thế thì có thể một tay che trời.
Trong lòng cô mơ hồ đoán ra là do ai làm rồi, nhất định là do Lục Vãn Vãn âm thầm giở trò rồi.
Lần trước cũng là do cô ta.
Chỉ có điều cô sẽ không lùi bước, vì có thể thuận lợi tốt nghiệp, muốn cô làm cái gì cũng được cả.
Sau khi tốt nghiệp đại học thì cô mới có thể có cơ hội sánh đôi với Thẩm Bồi Xuyên.
Chuyện nhỏ như vậy sẽ không cản được bước chân của cô đâu.
Giảng viên vỗ vỗ vai cô: “Về lớp đi, chút nữa là vào học rồi.”
Tang Du cúi đầu, cắn môi đi nhanh ra khỏi văn phòng, giống như cá lội ngược dòng tuy rằng rất khó khăn gian khổ nhưng cuối cùng nó cũng sẽ được vẫy vùng ở biển lớn.
Giảng viên thở dài một tiếng, Tang Du học rất giỏi, bị người khác ghen tị cũng là chuyện có thể hiểu được, nhưng mà lệnh của cấp trêи ông ta cũng không có cách nào thay đổi.
Cũng may cô bé có thể chịu đựng được, đợi mây đen bay đi sẽ lại gặp ánh trăng sáng thôi.
Biệt thự.
Vì muốn trốn tránh Bạch Dận Ninh, Tông Cảnh Hạo đã đi về biệt thự, vốn định dẫn con gái đi đến cửa hàng thú cưng, kết quả là buổi sáng con bé đã đi rồi, khó có được thời gian nhàn rỗi nên anh ta ở lại biệt thự với Lâm Tân Ngôn.
Hơn nữa cũng muốn bàn chuyện đám cưới với cô.
Lâm Tân Ngôn nửa nằm nửa ngồi trêи giường, mệt mỏi không có tinh thần, híp mắt nói: “Anh sắp xếp đi.”
Tông Cảnh Hạo đỡ đầu của cô gối lên đùi của anh, đùa nghịch những lọn tóc lên tai cô: “Sao không vui gì hết vậy?”
“Vậy anh chọc cười em đi.” Cô chớp chớp đôi mắt to trong, nhìn anh.
Tông Cảnh Hạo: “...”
Chuyện này cũng không khó lắm, anh đưa tay muốn cù lét Lâm Tân Ngôn, nhưng cô kịp thời ngăn lại: “Không được dùng tay, chỉ có thể dùng lời nói để chọc cười em thôi.”
Tông Cảnh Hạo: “...”
“Em ức hϊế͙p͙ anh.” Anh cúi người, Lâm Tân Ngôn chặn mặt của anh lại: “Không được dựa gần như vậy, còn chưa chọc cười được em đó.”
“Em cho rằng anh không làm được hả?” Tông Cảnh Hạo trầm tư suy nghĩ, anh không có khiếu hài hước, suy nghĩ thật lâu anh mới nghiêm túc nói: “Hay là, anh nắm ống quần của em, đau khổ cầu xin em cười nha?”
Lâm Tân Ngôn bật cười.
Tông Cảnh Hạo không hiểu hỏi: “Chuyện này buồn cười hả?”
Lâm Tân Ngôn vừa định nói phải thì điện thoại di động của anh lại reo lên, anh lấy điện thoại ra, nhìn số hiển thị trêи điện thoại: “Là Tô Trạm.”
Lâm Tân Ngôn nói: “Anh nghe máy đi.”
Anh nhấn nút nghe, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không phải là của anh ta mà là của một người phụ nữ: “Alo?”
Tông Cảnh Hạo cau mày: “Cô là ai?”
Tại sao bên người Tô Trạm lại có phụ nữ? Cậu ta không muốn quay lại với Tần Nhã nữa à?
Lâm Tân Ngôn nhìn ra có chuyện gì đó không ổn, đứng dậy dán tai vào điện thoại, muốn nghe bên kia nói gì.
“Chúng tôi là người của quán bar Đồng Ngộ, anh này đến quán bar của chúng tôi uống say rồi, chúng tôi thấy trong điện thoại của anh ấy có số của anh nên gọi điện cho anh, xin hỏi anh có thể đến đây một chút được không?”
Tông Cảnh Hạo càng cau chặt mày, anh rất hiếm khi có thời gian ở bên vợ, Tô Trạm thì hay rồi tìm chuyện cho anh làm.
“Đi đi.” Lâm Tân Ngôn đẩy anh một cái.
Tông Cảnh Hạo cúp máy nhìn chằm chằm vào cô: “Em đã hỏi Tần Nhã chưa? Họ có cơ hội quay lại với nhau không?”
Rất rõ ràng, cậu ta uống say như vậy chắc chắn có liên quan đến Tần Nhã.
Nếu họ không còn cơ hội anh sẽ khuyên nhủ Tô Trạm để cho cậu ấy từ bỏ đi, cứ nếu kéo như vậy cũng không phải chuyện tốt.
Lâm Tân Ngôn ngồi dậy, cũng không nói đến thái độ của Tần Nhã như thế nào: “Trong nhà Tô Trạm cũng không có ai có thể chăm sóc anh ta hả, dẫn anh ta về biệt thự đi, để anh ấy và Tần Nhã đối mặt nói chuyện rõ ràng với nhau.”
Tông Cảnh Hạo thấy như vậy cũng tốt, chuyện này người ngoài không tiện can thiệp quá nhiều, tốt nhất là để cho người trong cuộc tự nói chuyện với nhau thì hơn.
“Vẫn là vợ anh thông minh nhất.” Tông Cảnh Hạo ôm mặt của cô rồi hôn lên trán: “Anh đi đây.”
Lâm Tân Ngôn ừ một tiếng, chờ Tông Cảnh Hạo đi rồi thì cô cũng đi xuống lầu, vừa bước xuống đã nhìn thấy Vương Vân Hoa đang đỡ Tần Nhã đi ra khỏi phòng.
Tần Nhã thấy Lâm Tân Ngôn đi xuống thì cười nói: “Em nằm trong phòng buồn chán nên muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút.”
Lâm Tân Ngôn nghĩ một lát nữa lúc Tông Cảnh Hạo dẫn Tô Trạm về đây, để cô ấy nhìn thấy dáng vẻ của anh ta như vậy cũng tốt.