Mê Vợ Không Lối Về

Chương 714: Mạch não của Tô Trạm



Thẩm Bồi Xuyên nói: "Không rõ nữa, có lẽ là vậy."

Đúng lúc này thang máy dừng lại, hai người đi về phía văn phòng của Tông Cảnh Hạo, có thể do Tông Cảnh Hạo đã thông báo trước, nên khi thấy hai người xuất hiện, thư ký lên tiếng: "Tổng giám đốc đang ở trong phòng, có dặn hai người trực tiếp lên tìm anh ấy."

Thẩm Bồi Xuyên gật đầu đáp: "Tôi biết rồi."

Đến cửa văn phòng, Thẩm Bồi Xuyên đẩy cửa ra, anh ấy vốn chỉ cho rằng Tông Cảnh Hạo đang ở một mình, không ngờ Lâm Tân Ngôn cũng có ở đây, bèn cất tiếng chào.

Lâm Tân Ngôn mỉm cười gật đầu: "Hai người vào đi."

Tông Cảnh Hạo thôi không làm việc nữa, bước lại gần mời hai người vào trong.

Quan Kình nhận thấy mình vẫn đang cầm túi xách ở trêи tay, khi nãy đi vào quên mất không bỏ ở ngoài, nhưng giờ mà quay ra thì cũng không ổn lắm.

Anh giấu tay ra đằng sau.

Lâm Tân Ngôn phát hiện ra động tác đó, nhìn thấy túi xách trêи tay anh, cười hỏi: "Là của cô Huệ Nguyên sao?"

Sắc mặt Quan Kình lập tức thay đổi, sao mà Lâm Tân Ngôn lại biết Cố Huệ Nguyên?

Cô gọi tên Huệ Nguyên, vậy chắc chắn là biết.

Tại sao lại biết?

"Cô Tân Ngôn..."

"Hôm nay tôi thấy anh và cô Huệ Nguyên đứng cãi nhau ở ven đường Nam Hoa, sao lại giận nhau rồi?"

"Không phải, không phải thế đâu." Quan Kình vội vàng giải thích, "Chuyện không như mọi người nghĩ đâu, là cô ta cứ đeo bám tôi..."

"Vì sao cô ta lại đeo bám cậu?" Tông Cảnh Hạo thản nhiên hỏi.

Quan Kình chỉ mím môi, thấy chuyện này khó có thể nói nên lời.

Tông Cảnh Hạo bắt đầu mất kiên nhẫn, anh đã bị dáng vẻ ấp a ấp úng của Quan Kình chọc giận, anh ghét nhất những người nói chuyện không đầu không đuôi.

"Sao cậu còn chưa nói?"

Thẩm Bồi Xuyên cũng ngạc nhiên, không ngờ Quan Kình và Cố Huệ Nguyên lại làm lành với nhau, bèn huých anh một cái: "Cậu nói đi xem nào, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Quan Kình nghiến răng, thẳng thắn nói thật cho Tông Cảnh Hạo: "Cô ta, cô ta muốn tôi, lợi dụng tôi để ly gián quan hệ vợ chồng của hai người, tôi không đồng ý thì cô ta liền uy hϊế͙p͙ tôi..."

"Uy hϊế͙p͙ cậu thế nào?" Thẩm Bồi Xuyên hiếu kỳ hỏi tiếp.

Thực ra ai cũng thấy thắc mắc cả, đều nhìn sang chờ đợi câu trả lời.

Lúc này Quan Kình chỉ ước ở đây có một cái lỗ nẻ để chui vào, vì thực sự quá mất mặt.

Khó có thể mở miệng mà nói thành lời.



Thẩm Bồi Xuyên nhăn mày: "Này Quan Kình, cậu biến thành người thích úp úp mở mở thế này từ bao giờ thế?"

Quan Kình lườm Thẩm Bồi Xuyên, thầm mắng, nếu chuyện này xảy ra với cậu thì cậu cũng giống tôi thôi!

"Cậu không nói thì chúng tôi biết giải quyết giúp cậu thế nào được? Cậu nghĩ từ chức là cách xử lý tốt nhất sao?" Tông Cảnh Hạo kéo kéo cổ áo, có vẻ hơi khát.

Lâm Tân Ngôn đứng dậy rót giúp anh một cốc nước, anh nhận lấy uống một ngụm, để lại lên bàn rồi ngước mắt lên nhìn Quan Kình: "Cậu theo tôi lâu như vậy rồi, hẳn là đã hiểu rõ tính tôi. Nếu cậu kiên quyết muốn ra đi thì tôi sẽ không ngăn cản, nhưng nếu bởi cậu bị Cố Huệ Nguyên đeo bám vì có quan hệ với tôi nên mới xin từ chức, thì tôi mong cậu có thể nói rõ ràng mọi chuyện."

Rõ ràng chuyện Quan Kình bị Cố Huệ Nguyên đeo bám, còn ép Quan Kình đến mức phải từ chức thế này nhất định có liên quan đến anh, Cố Bắc vừa thụ án, trong lòng cô ta mang oán hận anh cũng hiểu, nếu không thì đã không để Lâm Tân Ngôn đăng những tin đó lên.

"Cậu có biết cô ta gửi tin nhắn cho Lâm Tân Ngôn không?"

Quan Kình tỏ vẻ không quan tâm: "Đúng rồi, tôi còn có quan hệ với cô ta rồi cơ, cô ta còn chụp hình đòi uy hϊế͙p͙ tôi, tôi không đồng ý thì cô ta nói sẽ phanh phui mọi chuyện, chắc chắn tôi sẽ không phản bội anh, nên bất đắc dĩ tôi mới phải lựa chọn ra đi."

Há...

Suýt chút nữa Thẩm Bồi Xuyên đã bật cười, phải vội nén lại ngay.

Anh ấy bị câu đập giường kia của Quan Kình chọc cười.

Một người đàn ông trưởng thành, lại bị một người phụ nữ uy hϊế͙p͙ bằng ảnh giường chiếu?

Thẩm Bồi Xuyên vỗ trán.

"Cậu muốn cười thì cười đi, không cần nhịn!" Quan Kình lườm Thẩm Bồi Xuyên.

"Ai nói tôi muốn cười chứ?" Thẩm Bồi Xuyên ra vẻ đứng đắn: "Thế cậu tính làm sao bây giờ?"

Quan Kình mệt mỏi đáp: "Thì còn làm gì nữa? Tôi cứ trốn thôi, cậu nói xem, sao trong lòng cô ta chỉ nghĩ đến việc hại người khác thế nhỉ? Nhưng mà cô ta cũng chưa hại ai, chẳng kiện cáo nổi, cũng không tống cô ta vào trại giam mấy ngày được."

Quả là một chuyện khiến người khác đau đầu.

"Ăn miếng trả miếng thôi, cô ta bẫy cậu thế nào thì cậu cũng bẫy lại cô ta thế đó, cô ta là phụ nữ mà, càng trọng thể diện hơn cậu." Thẩm Bồi Xuyên đề nghị.

Quan Kình trưng ra vẻ mặt ruồi bu: "Cậu nghĩ ra cái ý kiến quái quỷ gì thế hả?"

"Thế cậu nói xem phải làm sao bây giờ? Cô ta chỉ một lòng muốn hãm hại người khác, nhưng chưa hại ai cả, cũng không thể làm gì cô ta được đúng không, nhưng cứ như thế này thì cậu không khác gì một quả bom hẹn giờ cả, không biết lúc nào sẽ nổ cái bùm, không nắm được thóp của cô ta thì cô ta không để yên đâu."

Thẩm Bồi Xuyên nói rất đúng.

Mọi người đều hiểu.

Trước mắt không có cách nào bắt cô ta im miệng được, dù biết cô ta chẳng có ý tốt.

Hôm nay Tông Cảnh Hạo muốn dẫn Lâm Tân Ngôn ra nước ngoài, không có nhiều thời gian để ý tới cô ta, anh trầm tư trong giây lát: "Quan Kình."

Quan Kình lập tức lên tiếng.

"Hôm nay tôi muốn xuất ngoại, chưa xác định cụ thể thời gian trở về, cậu giúp tôi một chuyện, trấn an Cố Huệ Nguyên trước đã, tôi sẽ cử người đi giám thị nhất cử nhất động của cô ta." Nói xong, anh quay đầu sang phía Thẩm Bồi Xuyên: "Trong lúc tôi không có ở đây, cậu hãy tới biệt thự."



"Sao lại xuất ngoại vào lúc này?" Thẩm Bồi Xuyên hỏi.

Thực sự rất bất ngờ.

Tông Cảnh Hạo cũng không giải thích kỹ càng, chỉ nói sơ qua vài việc.

"Anh yên tâm." Thẩm Bồi Xuyên nói: "Anh xuất ngoại rồi sẽ không tiện, chuyện giám sát Cố Huệ Nguyên hãy giao cho tôi."

"Chuyện đó cứ giao cho tôi là hơn." Quan Kình biết, nhất định là Tông Cảnh Hạo có chuyện gì đó, nếu không sẽ không ra nước ngoài vào thời điểm này.

"Dù sao thì ngày nào cô ta cũng đeo bám lấy tôi, tôi tiện thể vờn với cô ta một chút cũng được, nếu không được nữa thì tôi sẽ lừa cô ta là tôi đồng ý."

Thẩm Bồi Xuyên vỗ vai Quan Kình: "Tôi thấy đó cũng không phải cách giải quyết dứt điểm đâu."

"Vậy cậu có cách không?" Quan Kình hỏi lại.

"Có chứ, cậu dùng mỹ nam kế đi, mê hoặc cô ta, một lần vất vả một đời ấm no." Thẩm Bồi Xuyên nhún vai.

Quan Kình nhìn Thẩm Bồi Xuyên từ trêи xuống dưới mấy lần, rồi ném một câu: "Có phải do cậu ở chung một chỗ với Tô Trạm lâu rồi nên học theo giọng điệu của cậu ta luôn hả?"

Thẩm Bồi Xuyên không hề hay biết: "Có à?"

Quan Kình ghét bỏ lườm Thẩm Bồi Xuyên một cái: "Sau này cậu đứng cách xa Tô Trạm ra nhé, đang yên đang lành tự nhiên học hư rồi."

Rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: "Nếu tôi có thể khiến cô ta yêu tôi chết đi sống lại, rồi tôi thuyết phục cô ta từ bỏ việc trả thù, liệu có cao giá hơn không nhỉ?"

Thẩm Bồi Xuyên: "..."

Há há!

"Cậu còn chê tôi giống Tô Trạm, tôi thấy cậu giống thì có, đây chính là cách mà não bộ cậu ta nghĩ ra được."

Quan Kình gãi đầu: "Thật à?"

"Biết cô ta có lòng trả thù, cũng hiểu rõ con người cô ta thì muốn đề phòng cũng không phải chuyện khó." Câu này của Thẩm Bồi Xuyên là để cho Tông Cảnh Hạo yên tâm.

Có Thẩm Bồi Xuyên ở đây, đúng là Tông Cảnh Hạo đã yên tâm hơn nhiều.

Quan Kình cũng nói: "Vậy thì tôi vẫn sẽ đi làm, anh đi rồi công ty không thể vắng người được, chỉ là một ả đàn bà mà thôi, tôi nhất định sẽ trông chừng cô ta, không để cô ta gây ra sóng gió gì."

"Được rồi, có chuyện gì hãy liên lạc với tôi." Tông Cảnh Hạo đứng lên, dẫn Lâm Tân Ngôn quay về, buổi chiều hai người sẽ lên máy bay, còn cần chuẩn bị nhiều thứ.

Quan Kình ở lại công ty, còn chủ động liên hệ với Cố Huệ Nguyên, nói rằng mình đã nghĩ thông suốt rồi, muốn gặp mặt nói chuyện trực tiếp.

Thẩm Bồi Xuyên cũng có việc, rời khỏi công ty đến trường xử lý chuyện của Tang Du, rồi còn phải đến gặp Cục trưởng Tống nữa.

Khi anh đang đứng chờ hiệu trưởng ở ngoài cửa thì trông thấy xe của Tống Nhã Hinh.

Thẩm Bồi Xuyên không hiểu, sao cô ấy lại xuất hiện ở trong trường?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.