Medusa Ta Yêu Nàng

Chương 42: 42: Phong Thư Từ Vùng Đất Phía Bắc




Phu nhân, ngài ấy sẽ trở về sớm thôi ạ.
Không hiểu sao dạo gần đây, cứ về đêm là trong lòng nàng bồn chồn không thể ngủ được.

Trong tâm trí chỉ nhớ đến hình ảnh của ngài bá tước, lúc ngài cười, lúc ngài nghiêm túc làm việc.
Lúc này, một người lính mặc giáp bước đến gần chỗ Fay đang dùng trà.

Ziin tức khắc nhận ra là người trong đội của bá tước Ansel.

Người đó khụy một bên chân, cung kính cúi đầu và đưa một tấm thư bằng hai tay, hướng về phía Fay:
- Thưa phu nhân, ngài bá tước đã truyền thư về cho người.
Không chần chừ thêm một giây nào, nàng vội đứng dậy, chạy về phía người đó rồi cầm lấy lá thư.

Phía trước có ghi tên của nàng và kèm theo một nhành cỏ Sofva nhỏ xíu, phía sau được niêm phong bằng dấu ấn của riêng ngài.

Dấu ấn này được in lên trên một phần sáp nung chảy, là màu xanh lá.
Fay nhẹ nhàng chạm vào dấu ấn rồi từ từ mở phong thư, những dòng chữ nắn nót của ngài thật đẹp biết bao nhiêu.

Nàng trân trọng từng dòng chữ, đọc thật kỹ từng nội dung mà ngài muốn chia sẻ.


Còn người lính ấy sẽ nán lại một ngày hơn và bắt đầu xuất phát trở lại vùng đất Bắc.

Fay nôn nao ngồi xuống ghế, khuôn miệng không ngừng mỉm cười, đôi mắt chỉ chăm chú vào lá thư.
Nội dung bức thư:
*Gửi Fay, người vợ yêu dấu của ta*!
Em rất nhớ ta có đúng không? Em có buồn không đó? Còn ta thì lúc nào cũng nhớ em, ta đã đến nơi từ ngày thứ ba sau khi xuất phát.

Người dân đang chịu sự cướp bóc của những tên lính xâm lược nhưng có ta thì những tên xâm lược ấy đã bị tóm gọn.

Em yên tâm, ta sẽ ở đây thêm vài ngày nữa rồi về với em.

Ở vùng đất phía Bắc có nhiều loài hoa ngọn cỏ mà ở vùng ta không có, ta tặng em một nhành cỏ dại để làm kỉ niệm có tên là Sofva.
Ta chỉ mong em giữ gìn sức khỏe, đừng bỏ ăn bỏ ngủ.

Điều ta mong muốn nhất khi trở về, đó là được nhìn thấy gương mặt vui vẻ và đầy sức sống của em chứ không phải một thân hình tiều tụy như lần đầu gặp lại ở dinh thự Doruss đâu nhé.
*Ta rất mong thư của em.

Ngàn lần yêu em*.
*Chồng của em, Ansel*.
Những giọt nước mắt ứ lại, đọng ở mép mí mắt cuối cùng cũng tràn.

Giọt lệ lăn xuống gò má của nàng, ánh mặt trời hoàng hôn buông xuống.

Ziin đứng đằng sau nhắc nhở:
- Thưa phu nhân, mặt trời đã lặn, chúng ta trở vào thôi ạ.

Gió lạnh và sương đêm sẽ khiến cho người trở bệnh đó ạ.
- Ừ, tôi vào ngay.
Fay nhẹ nhàng gấp lá thư lại, nàng ân cần giữ chặt thư bằng hai tay.

Người lính làm nhiệm vụ đưa thư của ngài cũng đỏ mặt ganh tị.

Bước vào trong, nàng nhìn về phía cuối sảnh, là đại thư phòng, nàng chỉ tay về phía đó:
- Ziin, tôi muốn mượn phòng làm việc của ngài bá tước một lát.


Chị giúp tôi mở cánh cửa đó đi.

- Dạ.
Ziin vội đi trước, quản gia lấy trong túi ra một chùm tầm bốn cái chìa khóa.

Cái dài nhất là cái để mở thư phòng này, Ziin đẩy cửa mời phu nhân vào trong.

Nữ hầu bắt đầu thắp nến cho căn phòng sáng hơn, Ziin giúp nàng chuẩn bị vài thứ như mực, bút, con dấu, sáp màu.

Xong xuôi hết Ziin mới đề nghị sẽ làm bữa tối cho nàng:
- Thưa phu nhân, thần sẽ chuẩn bị bữa tối cho người, người sẽ dùng ở phòng ăn hay tại đây ạ?
Vì nàng bỏ chữ cũng đã một thời gian rồi nên việc viết thư có lẽ sẽ rất lâu mới hoàn thành.
- Chị đưa vào đây luôn nhé.

Cảm ơn chị, Ziin.
Nữ hầu lui ra ngoài, trong căn phòng hiện tại chỉ có mỗi một mình nàng.

Fay bắt đầu suy nghĩ về những gì sắp nói trong thư, có quá nhiều thứ muốn tâm sự.
Hay là dựa theo mẫu thư của ngài mà viết? Mở đầu là chào hỏi trước nhỉ? Sau đó sẽ nói rất nhớ ngài ấy,...
Suy nghĩ cả buổi, đến lúc Ziin và những nữ hầu khác đem bữa tối vào rồi mà nàng còn chưa suy nghĩ được, trang giấy vẫn còn trống.
- Thưa phu nhân, người dùng bữa trước đi ạ.
- Không được, lỡ như ta đang có ý tưởng rồi dùng bữa thì sẽ gián đoạn mất.
Ziin chắp hai tay trước cơ thể mình, từ từ di chuyển ra phía sau Fay nhằm xem thử phu nhân đã viết được gì chưa.


Tất cả chỉ là giấy trắng, Ziin thầm cười:
- Phu nhân, người cứ dùng bữa trước.

Còn nội dung trong thư thì thần nghĩ thần có thể giúp người.
Nghe theo quản gia, Fay để bút gọn sang một bên.

Nàng qua bên bàn ngồi dùng bữa, đã một tuần nàng dùng bữa một mình rồi.

Cảm giác cô đơn này tiếp tục trở lại, đôi khi nàng nghĩ thà để nàng tiếp tục một mình trong tòa tháp dinh thự hoặc ngục giam tăm tối của gia tộc Doruss sẽ ổn.
Sau khi nữ hầu dọn dẹp bàn ăn, Ziin và Fay cùng nhau thảo luận về nội dung trong bức thư.

Ziin hỏi phu nhân:
- Phu nhân, suốt một tuần ngài ấy đi đến phương Bắc, người cảm thấy như thế nào?
- Ta...!ta cảm thấy....!ừm....
Ngập ngừng một hồi lâu vẫn không biết nên nói như thế nào.

//.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.