Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc

Chương 29



“Ngoan nào, để anh ôm một giấc mà thôi.”

...

Không gian đặc quánh trong khoang xe tựa cột thủy ngân của cây nhiệt kế, phút chốc tụt về more. Dường như đã không còn nguy hiểm! Bản thân con người tuy là sinh vật bậc cao nhưng cơ thể trên phương diện nào đó, vẫn không khác các động vật còn lại là bao. Tỷ như khi đã quá mệt mỏi, sức đối kháng và đề phòng cũng giảm đi. Bạch Dương bất giác nhớ đến một câu nói: “Một thiên thần thì sao phải cần thiên thần khác bảo vệ?”

Trần Thế Đan ngay lúc này, ánh mắt đen ngòm sâu không thấy đáy kia đã thật sự mất hút, chỉ có hàng mi dày cong cong khép chặt, ung dung như chứa đựng mọi sự yên bình trên thế giới. Giờ phút này, cậu chính là một thiên thần!

Bạch Dương nghiêng người, chậm chạp giữ khư hình ảnh ấy trong trí nhớ, nếu không may mắn, hoặc mưa hoặc âm u, hoặc tệ hơn nữa đi hay sao, thì vẫn có thể tìm lại giữa hoang mang ẩm ướt.

“Đừng nhìn nhau say đắm như vậy.” Thế Đan giọng trắc trở, có lẽ là đến nơi rồi, Bạch Dương thấy xe dừng lại giữa một biển trời xanh nghít toàn nho là nho. Cô tằng hắng ho nhẹ một cái, cất sạch vẻ ngượng ngùng mà bản thân gieo rắc lên xung quanh. Đuôi mắt cậu chạy sượt qua người Bạch Dương một cái, không nhanh không chậm, cậu cất tiếng làu bàu trầm thấp:

“Bốn kiểu vùng nổi danh nhất nằm tại trung tâm Burgundy, giữa thị trấn Dijon Mâcon, là Cote d’Or bao gồm cả Cote de Nuits và Cote de Beaune, hai nơi còn lại Cote Chalonnaise, Maconnais. Pháp nổi tiếng, tuy nhiên hai giống nho quan trọng nhất là Pinot Noir – nho đỏ và Chardon nay – nho trắng. Đây là Con đường rượu nho Burgundy – Route Des Vins dẫn qua mấy trăm vườn nho. Đi nào!”

Khi cả hai xuống xe, băng qua một đoạn áng chừng một trăm mét, Bạch Dương thấy một cánh cổng cao cao với hàng dây leo trầu không lá to xòe rộng, phía đó, có cô gái tóc đen thân hình mỏng mai trong chiếc váy trắng dài chấm gót, nhìn thoáng qua không khác nào một nữ thần. Còn chưa đến gần, cô ấy đã chào đón vui vẻ, đáy mắt phát sáng ánh sắc xanh xám, tựa chú mèo Ba Tư kiêu diễm và xa xỉ:

“Frank, bonjour.” Cô ấy đánh mắt sang Bạch Dương, giọng nói cũng tách hẳn cả sự ngạc nhiên ra bên ngoài: “Oh, qui(*)?”

(*)Ai trong tiếng Pháp.

Không đợi Bạch Dương mắt tròn mắt dẹt, cô ta đã chuyển sang tiếng Anh, cú chắc là nói cho cô nghe, Bạch Dương ngẫm đoán như vậy: “Girl friend?” Rồi có vẻ thấy không đủ, bồi thêm một câu: “Wow, so cute.” Ánh mắt cũng đưa qua đưa lại rất láu liêng, Bạch Dương trong não chạy qua một loại suy nghĩ “Tôi là kim cương hàng thật.” Loại ánh mắt thật là ghê hồn, nhất là với đôi mắt màu xanh xám như vậy. Thế Đan có lẽ đã quá thân biết hay một lí do nào đó, im lặng mà đi thẳng vào trong. Còn cô gái ấy không buồn chạy lại bên Bạch Dương, chìa tay ra, bảo:

“Pei, and you?”

“Ah, Bach Duong.”

“Ah.” Sau đó, cả hai bọn họ không thêm một câu nào đối đáp với nhau, đi thẳng vào trong, bao trùm con người Bạch Dương lúc này là hình ảnh những lô nho ba màu dài tít tắp, cô đưa mắt nhìn xung quanh, tựa như thích thú cũng có chút thăm dò.

“Mỗi năm Frank đến đây một lần, ờ, nhưng năm nay có gì đó hơi sai.” Pei tủm tỉm nói, đuôi sam của cô ta cũng lúc lắc theo. Chốc lát sau, cô ta nói tiếp:

“Có cô, và sớm hơn những năm trước đó.” Rồi quay sang Bạch Dương, nháy mắt một cái: “Cô là bạn gái cậu ấy?”

Bạch Dương câm nín nhìn bóng lưng váy trắng bỏ lại trước mặt cô, hình như… Pei không phải hỏi cô, cô ta chợt nhiên xoay người lại:

“Frank chưa hề đưa ai đến đây.”

Lần này, thứ Bạch Dương nhìn thấy không còn là bóng lưng mảnh dẻ kia, mà phía trước là căn nhà bằng kính lộ ra, lấp lánh dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, trong suốt. Thế Đan đi rất nhanh, và cậu cũng đã ngồi trên chiếc ghế gỗ đậm màu trong ngôi nhà ấy. Tựa mọi thứ nơi đây đều là của cậu hoặc là cậu đã không lạ gì với chúng.

Pei chờ cô đi đến ngang bằng hàng với mình, ghé tai Bạch Dương, thì thầm: “Kinh thánh nói: Bố thí có phúc hơn chịu đựng, khi nào không thể chịu đựng được nữa thì hãy đến tìm tôi, Burgundy luôn chào đón cô.” Rồi bỏ mặc cô tiến bước vào trong. Khi Bạch Dương đi đến ngôi nhà, đôi mắt mèo Ba Tư nhìn thẳng vào cô, hỏi:

“Cô thích ăn gì nhỉ?”

Bạch Dương thích ăn gì ư? Đây chắc có lẽ vẫn không hỏi cô, vì người kia, Trần Thế Đan đã lên tiếng:

“Ốc Escargot de Bourgogne, gà Burgundy Coq Au Vin, bò Boeuf Borguignon.” Lần này, cậu như nhớ lại bản thân có đưa theo Bạch Dương đi cùng, chậm rãi nói với cô: “Các món này đều nấu với rượu.”

Xoay về phía Pei, ôn tồn tiếp: “Một Chablis.”

Khi các món ăn được Pei mang lên, Bạch Dương mơ hồ nghĩ “Cô ta là đầu bếp?” nhưng lại bị cậu bình thản chặt đứt bởi bốn từ:

“Đói rồi, ăn đi.” Khí chất vua chúa được bộc lộ sạch sẽ qua chiếc ly cao chân chứa đầy dòng chất lỏng màu trắng vừa được thả xuống. Bạch Dương như nghe rất lâu rồi, ai đó từng nói “Trong ly rượu nho có nhiều triết lý hơn cả tủ sách triết học thế giới.” Có vẻ đúng, ít nhất trong suy nghĩ vỏn vẹn vừa với ly rượu kia cô cũng không theo kịp cậu, ánh mắt nâu sữa vươn xa ra khoảng sông lững thững trôi tràn đầy sắc vàng yếu màu như lọ mật ong bé xíu bị hất lăn trên một mảnh rộng.

“Đó là Saône.” Lần này, cậu vừa xiên miếng gà trong nĩa, nói với cô.

“Sông Saône nằm trong vùng rượu nho Bourgogne từ Mâcon đến Trevoux và Lyon, được quan niệm như là một nhánh phải của sông Rhône. Nó bắt đầu từ vùng đồi núi Vosges và chảy về miền Nam xuyên qua vùng rượu nho Burgundy, gặp sông Rhône ở thành phố Lyon. Đây là một trong những dòng sông bận rộn và sống động nhất nước Pháp. Theo ngôn ngữ Pháp mỗi danh từ đều thuộc giống đực hoặc giống cái. Sông Saône thuộc giống cái, tiếng Pháp là “La Saône”, trong lúc sông chánh là sông Rhône lại giống đực, “Le Rhône.” Tại quảng trường Bellecour ở Lyon, người ta có trưng bày hai tượng đồng biểu tượng cho sông Saône và sông Rhône. Tượng hướng về phía sông Saône là một phụ nữ đẹp. Tượng hướng về phía sông Rhône là một người đàn ông khỏe mạnh. Mặc dầu là giống cái, cô Saône này cũng dữ lắm, thỉnh thoảng gây lụt lội cho dân cư sống hai bên bờ sông”. Pei điềm đạm nói, đáy mắt chứa đựng một niềm vui nhỏ hệt hướng dẫn viên du lịch giới thiệu cho quan khách về đất nước xinh đẹp của họ.

Thế Đan dùng khăn trắng lau miệng, xong gật đầu với Pei rồi quay sang cô nói: “Đi thôi.” Bỏ lại sau lưng là nụ cười của “con mèo” Ba Tư và cô, Bạch Dương nhìn Pei, đáp mắt một cái tỏ ý tạm biệt rồi với đôi chân của thân hình cao một mét năm chín chạy cho kịp cái dáng trên mét tám kia, Khi bắt kịp cũng là lúc cả hai đứng ngay tại con xe BMW, cô lúc này mới như lấy hơi, nói:

“Tôi muốn về nhà, nếu đi hai ngày thì hôm nay mới là ngày đầu tiên, vậy còn ngày mai, và một ngày bay về, vậy tổng cộng tôi mất ba ngày để phải – nghỉ học!”

Cô chằm chằm ngẩng mặt chĩa thẳng vào đôi mắt tựa vựt thẳm kia, cậu biếng nhát nhìn cô đi thẳng đến cánh cửa thì Bạch Dương cứng gan, hùng hổ bảo:

“Tôi muốn về nhà!.” Mấy ai biết, chuyện hôm nay xảy ra, khiến Bạch Dương thấy như bị cả thế giới bỏ rơi, ở đây – vốn dĩ không có hơi thở của cô.

Tuy nhiên, tình huống tiếp theo xảy ra khiến Bạch Dương không tài nào tưởng tượng nổi, đôi chân dài đi đến cạnh cô, ôm ngang người Bạch Dương rồi chui tọt trong xe, cậu nhìn sâu vào đôi ngươi nâu sữa, rất nhẹ nhàng:

“Yên nào, đừng lộn xộn.”

Bạch Dương từng so sánh suy nghĩ của cậu với tốc độ của tên lửa, vậy thì hành động của cậu không khác gì phản ứng phân hạch hạt nhân trong điều kiện không bị kìm hãm, tất nhiên, mức độ nguy hiểm và sát hại của nó vốn dĩ không thể nói là nhỏ…

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.