Ở phía nam quận Thiên Ninh, ở sâu trong núi non trùng điệp.
Khương Không đang ngồi nghỉ ngơi trên cây sồi xanh thì bị tiếng kêu la của anh vũ đánh thức.
Hắn hơi khép mắt lại, thuận tay nắm cái mõm chim màu đen của Nguyệt Lê, giọng nói còn mang theo về lười biếng khi vừa mới tỉnh dậy: “Lúc này mới giờ nào mà ngươi lại đói bụng rồi. Ngươi có phải quá ham ăn không......”
Nguyệt Lê bị hắn nắm lấy mõm chim, không thể kêu to nên đành phải mở to đôi mắt giống như đậu đen, đập cánh với bộ dáng cực kỳ không vui.
Bóng cây lay động, Lý Đàn ngồi dưới bóng cây cũng ngước mi mắt lên nhìn. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve con mèo có bộ lông trắng đen trong lòng ngực, mày đẹp hơi cong và nhẹ nhàng mỉm cười: “Thập Cửu, chàng lại cắt xén thức ăn của Nguyệt Lê sao?”
“Thần không có.” Khương Không cong mắt mỉm cười, mang theo Nguyệt Lê nhảy xuống từ trên cây sồi xanh, sóng vai ngồi cùng Lý Đàn dưới bóng cây mát lạnh: “Là Nguyệt Lê đột nhiên đánh thức thần.”
Hắn nhìn Nguyệt Lê vẫn còn đang phình phịch vỗ cánh trong tay, nhướng đuôi lông mày lên: “Bộ dáng thẹn quá thành giận này giống như có người trực tiếp nói là không phải nó.”
Lý Đàn nhịn cười: “Nhưng nơi này ngoại trừ chúng ta thì cũng chỉ còn Tiểu Thất mà thôi.”
Nàng nói: “Ta không có nói là không phải Nguyệt Lê.” Nàng vừa dứt lời, con mèo đang nằm sap trong lòng ngực của nàng cũng giật giật lỗ tai trắng muốt, lười biếng kêu meo một tiếng và giống như đang nói cũng không phải là nó. Cũng giống như thái độ không thích so đo với tuổi trẻ của một ông già không quen nhìn thế tục.
Tiểu Thất bây giờ đã hơn hai mươi tuổi, có thể nói là tuổi thọ rất cao ở trong loài mèo.
Râu của nó cũng dần dần biến thành màu trắng, cũng càng ngày càng lười nhúc nhích, suốt ngày đều thích nằm ngủ gật ở giữa đầu gối của Lý Đàn. Nhưng thật ra Nguyệt Lê vẫn hoạt bát, ồn ào như từ trước đến nay.
Suốt ngày cứ kêu Thập Cửu Thập Cửu, công chúa công chúa không ngừng.
Lý Đàn suy nghĩ một lúc, lại nghiêm túc từ trong túi tay áo lấy ra một con rắn nhỏ màu đỏ: “Còn có Bích Đào cũng ở đây.”
Nàng vừa nói xong, con rắn nhỏ màu đỏ nhân cơ hội quấn quanh cổ tay của nàng và không ngừng thăm dò đối với tay áo của Khương Không.
Khương Không cười một tiếng, buông Nguyệt Lê ở trong tay ra, lấy Tiểu Bạch đang giấu ở trong tay áo ra và đặt bên cạnh con rắn nhỏ.
Tiểu Bạch vừa mới tỉnh lại sau giấc ngủ đông, giờ phút này còn hơi đờ đẫn một chút.
Một lúc sau mới cuộn tròn trên cổ tay của Lý Đàn và quấn quanh một chỗ với Bích Đào giống như là một đôi vòng trắng đỏ tốt nhất vậy.
Lý Đàn cúi đầu nhìn, khóe môi hơi cong lên.
Nàng còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên nàng đi theo Thập Cửu quay về quê cũ. Quê của hắn thật sự quá xa, xa đến mức ngay cả tập tục cũng hoàn toàn khác biệt với Nguyệt Kinh Thành. Tộc nhân của hắn thích đeo trang sức bằng bạc, ở trong nhà làm bằng trúc, vô cùng mát mẻ vào mùa xuân và mùa hè.
Khi mới vừa bắt đầu nàng nghe không hiểu tiếng Khương, chỉ biết nơi này mỗi nhà hầu như đều nuôi rắn.
Ngay cả khi nàng đi trên đường đều phải rất cẩn thận lo lắng có thể đột nhiên giẫãm trúng một con rắn không?
Cũng may Thập Cửu luôn một tấc cũng không rời đi theo nàng, cho nên cũng không làm điều nàng lo lắng trở thành sự thật.
Mà theo thời gian dài dòng trôi qua. Nàng không chỉ học xong tiếng Khương mà còn có thể cầm lấy một con rắn nhỏ Thập Cửu đưa cho nàng.
Nàng đặt tên cho nó là Bích Đào, vừa lúc thành một đôi với con rắn nhỏ của Thập Cửu.
Bây giờ nhớ lại nàng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Khương Không cũng duỗi tay chọc chọc cái đuôi thon dài mát lạnh của Tiểu Bạch, giọng nói lười biếng mang theo ý cười: “Sau khi mùa xuân kết thúc công chúa muốn đi chỗ nào?”
Hắn từ trong túi tay áo lấy ra một tấm da dê đã được cuộn lại và mở ra bên tay của Lý Đàn.
Đây là một tấm bản đồ được vẽ tỉ mỉ, vẽ lại vị trí phân bố thành trì ở Đại Nguyệt.
Trong đó bên cạnh hơn phân nửa thành trì đều đã được vẽ một cái vòng tròn màu đỏ tượng trưng cho nơi bọn họ đã đi qua.
Khương Không bẻ gãy một cành cây thay cho cây viết, nhẹ nhàng chỉ chỉ mấy chỗ trên bản đồ, bộ dáng giống như đang suy nghĩ gì đó: “Mấy nơi tránh nóng đều đã đi qua hết rồi, nếu tiếp tục đi về hướng bắc thì sẽ đi ra khỏi lãnh thổ của Đại Nguyệt.” Lý Đàn cúi đầu nhìn và nghe hắn nói như vậy, cũng nhỏ giọng nói: “Nói đến lãnh thổ Đại Nguyệt...... hình như ta nhớ mùa xuân năm nay Dận Triều có phái đội sứ thần tới Đại Nguyệt, tính tính thời gian thì chắc bây giờ đã sắp đến Nguyệt Kinh Thành rồi đúng không?”
Khương Không cúi đầu cười khẽ: “Công chúa nhớ lầm.”
Hắn chỉ chỉ vị trí Nguyệt Kinh Thành: “Bọn họ chắc là đã sớm tới rồi. Đã ở nhiều ngày và sắp phải rời khỏi kinh thành.”
Lý Đàn nhẹ nhàng sờ sờ cằm Tiểu Thất trong lòng ngực, trong lòng hơi lo lắng một chút: “Không biết bọn họ tới làm cái gì. Tốt nhất là đừng lại cầu thú công chúa......”
Đến nay nàng vẫn còn cảm thấy sợ hãi đối với chuyện hòa thân.
Mặc dù đó là chuyện xưa năm nàng 17 tuổi.
Khi đó, Ô Tôn tới triều và cầu thú công chúa.
Phụ hoàng bệnh nặng của nàng vì lợi ích muốn nàng gả xa.
Mọi người trên dưới trong cung đều vì chuyện này mà bận rộn chuẩn bị, đều cảm thấy đương nhiên nàng sẽ làm một chuyện cuối cùng vì Đại Nguyệt này. Chỉ có Thập Cửu ở trong đêm xuân hỏi nàng là có muốn đi cùng với hắn quay trở lại quê cũ ở quận Thiên Ninh của hắn không?
Nàng cuối cùng vẫn không thể từ chối.
Đêm trước ngày bọn họ quyết định rời khỏi cung, phụ hoàng bị bóng đè ở trong Điện Thái Cực, sau khi tỉnh lại thì sắc mặt rất âm trầm.
Ông kêu tất ca cung nhân lui ra ngoài, ngồi ở trong điện suốt đêm.
Khi bình minh còn chưa xuất hiện thì ban bố một đạo thánh chỉ hủy bỏ hòa thân với Ô Tôn. Ngày hôm sau, sứ giả của Ô Tôn tức giận quay trở về, mọi người trong cung đều hai mặt nhìn nhau, nói thánh ý khó dò.
Ngay cả Hoàng hậu và Thái tử từng ủng hộ việc hòa thân này cũng liên tục chịu xa cách và chèn ép.
Cho đến giây phút cuối cùng, tiên đế lại bí mật hạ mật chiếu.
Phế Thái Tử, lập A Hủy đăng cơ trước khi tiên đế băng hà, lúc này mới có đại nguyệt trời yên biển lặng như bây giờ.
Trong cung không ai biết được rốt cuộc đêm hôm đó tiên đế đã mơ thấy cái gì. Chỉ có duy nhất Lý Đàn, ở trước khi phụ hoàng lâm chung nghe ông ấy nói qua một câu trong giây phút ngắn ngủi.
Khi đó ý thức của tiên đế đã không rõ ràng, tiều tụy nằm trên long sàng giống như gỗ mục. Lý Đàn muốn cúi người gần sát bên môi của ông mới có thể nghe thấy ông khàn khàn lẩm bẩm.
“ Đêm hôm đó, trẫm ở trong mộng nhìn thấy được những chuyện tương lai.? Còn tương lai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vị đế vương tuổi già này rốt cuộc không thể nói rõ.
Gió xuân thổi lướt qua lá cây sồi xanh trên đỉnh đầu, giọng nói của Thập Cửu nhẹ nhàng dừng ở bên tai, kéo suy nghĩ của nàng trở về.
“Sẽ không.” Hắn hơi cong mắt mỉm cười: “Khi Thánh Thượng đăng cơ từng lập lời thề. Đại Nguyệt từ nay về sau sẽ không có công chúa bị bắt hòa thân.”
Lý Đàn là như vậy.
Những công chúa còn lại cũng là như vậy.
Đầu ngón tay của Khương Không nhẹ nhàng rũ xuống, im lặng không tiếng động khẽ chạm vào bình thuốc giấu trong túi tay áo. Vì làm lời thề này có thể thực hiện được, hắn còn không tiếc trong lúc đi du ngoạn với Lý Đàn có mấy lần quay trở lại Nguyệt Kinh Thành, lên vào trong phủ Khang Vương. Làm vị phế Thái tử hoa mắt ù tai vô năng này suốt ngày tính kế làm thế nào để đoạt lại đế vị kia chết càng sớm càng tốt.
Đương nhiên là chuyện này hắn vẫn chưa nói cho bất kỳ ai biết.
Bao gồm Lý Đàn.
Trong tiếng gió xuân thổi qua lá cây, mày đẹp của Lý Đàn khẽ cong lên: “Ta tin tưởng A Hủy.”
Nàng nhỏ giọng: “Chỉ hy vọng không cần bởi vì chuyện như vậy mà xảy ra chiến tranh.”
Khương Không nhướng mày lên: “Đương nhiên.”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Kinh Thành phía sau ngọn đồi xanh. Tiếng cười vẫn trong trẻo như lúc còn thiếu niên: “Thiên hạ thái bình sẽ không có chiến tranh. Thần mới có thể mang công chúa đi du ngoạn trời nam biển bắc.”
Lý Đàn cũng ngước mi mắt lên.
Nàng nhìn về phía dãy núi trước mặt và bầu trời cao vời vợi phía trên, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Lúc trước nàng không dám hy vọng xa vời.
Nhưng bây giờ, nàng cũng hy vọng thiên hạ thái bình, trời yên biển lặng.
Hy vọng những người cầu nguyện bên bờ sông Nguyệt đều có thể trở thành sự thật.