Một chiếc bùa hộ mệnh nhỏ nằm trong lòng bàn tay, được làm thành hình con cá đỏ, chữ “Bình An” được thêu tinh tế bằng chỉ vàng trên tấm vải dệt màu đỏ nhạt, bên dưới còn dùng chỉ đỏ trang trí thành đuôi cá.
Nhìn có vài phần giống con cá đỏ hắn vớt lên từ sông Ngự Hà.
Lý Tiện Ngư cũng nhỏ giọng giải thích: “Bùa hộ mệnh này, ta làm dựa vào hình dáng con cá đỏ kia.”
Nàng nói: “Cá đỏ bị ta nuôi trong lu nước ở Điện Phi Hương, mà bùa hộ mệnh được ngươi mang ở trên người. Như vậy thời điểm ngươi nhìn bùa hộ mệnh, có lẽ sẽ nhớ tới ta.”
Như vậy sẽ không rất nhanh đã quên mất nàng quên.
Có lẽ, ngày nào đó còn nhớ trở về, cho cá đỏ nuôi ở lu nước ăn.
Lâm Uyên nhìn về phía nàng, đầu ngón tay hơi siết chặt, trong đôi mắt đen đặc tựa hồ có một tia dò xét.
Chỉ là một yến hội bình thường, hắn không hiểu tại sao Lý Tiện Ngư lại nói như là sinh ly tử biệt.
Khi hắn còn đang suy nghĩ, bên ngoài xe truyền đến tiếng ghìm cương ngựa sắc nhọn.
Thái giám đánh xe bên ngoài nhỏ giọng: “Công chúa, đã đến trước cửa Đông Cung.”
Lý Tiện Ngư thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Lâm Uyên.
Lâm Uyên cũng thu hồi suy nghĩ, rũ mắt cất bùa hộ mệnh vào trong tay áo.
Hai người cùng bước xuống xe.
Hôm nay Đông Cung vô cùng náo nhiệt, xe ngựa như rồng cuốn, đông như trẩy hội, vô số thiếu niên công tử mặc cẩm y (áo gấm) đang trò chuyện với nhau.
Lý Tiện Ngư bình tĩnh lại, giả trang là bộ dáng muội muội Khương gia như miêu tả trong sách gấm, ngoan ngoãn đi theo phía sau ‘ huynh trưởng ’ nhà mình, đi đến trước cửa điện Đông Cung.
Một thị nữ mặc y phục màu xanh lục tiến lên đón, kiểm tra thiệp mời, dẫn Lý Tiện Ngư và Lâm Uyên nồi ở Mai Hương Viên chờ cử hành hoa yến.
Bọn họ tới cũng không tính là sớm, các vị trí gần như đã ngồi kín. Mặc dù phần lớn là con cháu thế gia, nhưng cũng có vài nữ quyến và trưởng bối.
Mà gia thế huynh muội Khương gia không cao, tuổi cũng nhỏ, tự nhiên chỗ ngồi cũng cách xa chủ tọa, được sắp xếp ở dưới một gốc cây mai hẻo lánh.
Lý Tiện Ngư và Lâm Uyên ngồi vào vị trí ở dưới gốc cây mai, còn chưa kịp nhìn xung quanh bữa tiệc, đã nghe thấy nơi xa bắt đầu có tiếng nhạc khí truyền đến.
Thái Tử Lý Yến mặc cẩm y tinh xảo, dẫn đầu ngồi xuống chủ tọa.
Ngồi cùng vị trí còn có Hoàng tỷ Ninh Ý.
Nàng ngồi ở một bàn nhỏ đằng sau Thái Tử, trước mặt treo ba tấm màn ngọc nặng trĩu, không thấy rõ dung mạo, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng mỹ nhân lười biếng, nửa ngồi nửa tựa bàn, trong tay tựa hồ còn đang thưởng thức quạt xếp của một nam tử.
Như vậy thật quyến rũ và táo bạo.
Nhóm con cháu thế gia bên dưới thần sắc khác nhau, thanh âm vài người nói chuyện với nhau mơ hồ bay tới tai Lý Tiện Ngư.
Kẻ si tình ngưỡng mộ, người cổ hủ nhíu mày. Thậm chí còn có kẻ muốn một bước lên mây cũng đã nghĩ cách làm thế nào để nổi bật trong yến hội, giành được hảo cảm của công chúa.
Tâm tư thay đổi.
Ngược lại, chỗ Lý Tiện Ngư lại thập phần an tĩnh.
Dù sao huynh muội Khương gia ở kinh thành cũng không có thân thích gì. Khương các lão đã cáo lão hồi hương nên cũng không cần lôi kéo quan hệ trên quan trường.
Hơn nữa huynh muội hai người, một người đeo một tấm khăn lụa dày che mặt, một người mặt mày băng lãnh, tay cầm kiếm dự tiệc, dáng vẻ cự tuyệt người ngàn dặm, cũng không phải ai cũng không biết điều chủ động lên bắt chuyện.
Bỗng dưng, đàn sáo nổi lên, yến hội bắt đầu.
Tinh thần Lý Tiện Ngư căng thẳng, đầu ngón tay nắm chặt tay áo, chờ đôi phu thê xa lạ như trong ở mộng đến đây nhận người.
Nhưng nàng đợi khoảng một chén trà nhỏ, chờ đến khi khúc nhạc đầu tiên tấu xong, cũng không thấy được bóng dáng đôi phu thê trong tưởng tượng kia.
Thậm chí, ngay cả một người tới bắt chuyện cũng không có.
Cho đến giữa khúc nhạc thứ hai, mới có một thị nữ mặc y phục màu xanh lục tới đây.
Lý Tiện Ngư ngước mắt lên, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tới đây truyền lời cho chủ nhân ngươi hay sao?”
Thị nữ mặc y phục xanh lục gật đầu, đặt một đĩa bánh ngọt lên bài dài trước mặt Lý Tiện Ngư, ám chỉ phương hướng bàn bên trên, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ là phụng mệnh công chúa Ninh Ý, mang một đĩa bánh ngọt cho cô nương. Công chúa nói, khó có cơ hội như vậy, để cho ngài không cần chỉ nhìn món ăn trước mặt, có thể có nhiều lựa chọn hơn.”
Lý Tiện Ngư vẫn còn đang nghĩ cảnh tượng nhận người thân trong mơ, có chút thất thần, chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ta đã biết, ngươi trở về phục mệnh đi.”
Thị nữ đáp lại một tiếng, hành lễ lui ra.
Lý Tiện Ngư bị chuyện này làm gián đoạn suy nghĩ, tâm tình treo cao cũng chậm rãi buông lỏng.
Nàng nghĩ, yến hội cũng đã trôi qua một hồi lâu. Nếu có người muốn đến nhận, hẳn là sớm đã lại đây.
Có lẽ nàng nghĩ sai rồi.
Dù sao, nhà nghèo cũng có thể sinh ra quý tử, Lâm Uyên cũng không nhất định là con cháu thế gia.
Lý Tiện Ngư nghĩ như vậy, với tay lấy đĩa bánh ngọt trước mặt, muốn ăn món tráng miệng bắt mắt này.
Chỉ là đầu ngón tay còn chưa chạm đến miệng đĩa, đĩa bánh ngọt đã bị một bàn tay to với các khớp xương rõ ràng lấy mất.
Lý Tiện Ngư sửng sốt, nghiêng đầu nhìn người thiếu niên bên cạnh.
Thiếu niên một tay cầm kiếm, một tay cầm đĩa, tầm mắt rơi vào các công tử thế gia trong yến hội, thanh âm phi thường nhẹ nhàng: “Công chúa không lựa chọn thêm một chút sao?”
Lý Tiện Ngư khẽ chớp lông mi, cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Hôm nay chọn phò mã cho Ninh Ý Hoàng tỷ, chính là chọn tỷ phu ta.”
Nàng nói: “Làm gì có người nào sẽ chọn tỷ phu cho bản thân đâu.”
Vì chứng minh chuyện này, nàng suy nghĩ, lại lấy ví dụ hai người bọn họ: “Ví dụ như hiện tại, ta là muội muội Khương gia, ngươi là huynh trưởng của ta, ngươi sẽ đi chọn muội phu cho mình sao?”
Lý Tiện Ngư nói, đột nhiên cảm thấy mới lạ.
Đây là lần đầu tiên nàng hoàn toàn coi chính mình là một người khác, như là đang diễn một màn múa bóng rối, tự mình được quyết định kết cục.
Vì thế, nàng quyết định suy nghĩ sâu thêm một chút.
Còn không quên lôi cả Lâm Uyên vào cùng chơi.
Nàng duỗi tay khẽ chạm vào tay áo Lâm Uyên, khẽ gọi hắn: “Ca ca?”
Nàng không nhịn được cười khẽ: “Ngươi sẽ thay muội muội nhà mình, chọn muội phu sao?”
Tầm mắt Lâm Uyên dừng lại.
Cách tấm lụa che mặt không nhìn rõ biểu tình trên mặt Lý Tiện Ngư, chỉ nghe thấy giọng nói mềm mại của thiếu nữ, âm cuối hơi cao lên, mang theo một chút ý đùa, như là bông hoa lau lướt qua bên tai, mềm mại có chút ngứa.
Hắn nắm chặt đĩa sứ trong tay, rũ mi, mở miệng dò hỏi: “Công chúa thích dạng người như thế nào?”
Lý Tiện Ngư phồng má, bất mãn sửa lại: “Hiện tại, ta là muội muội Khương gia, ngươi nên gọi ta là muội muội mới đúng.”
Lâm Uyên vẫn gọi như cũ: “Công chúa.”
Lý Tiện Ngư mím môi: “Nếu ngươi không gọi, ta sẽ không nói cho ngươi.”
Lâm Uyên im lặng.
Thật lâu sau cuối cùng thỏa hiệp.
“…… Muội muội.”
Lúc này, Lý Tiện Ngư mới nở nụ cười sau khăn lụa che mặt. Một tay nàng chống cằm, thật sự coi mình là nhân vật muội muội Khương gia này.
Nàng nghĩ, nếu nàng là muội muội Khương gia, sẽ thích dạng thiếu niên gì?
Rất nhanh nàng đã có đáp án, không cần nghĩ ngợi nói: “Dĩ nhiên là một vị tiểu tướng quân y phục đẹp cưỡi con ngựa hung dữ.”
Mà Lý Tiện Ngư vẫn chưa phát hiện, vẫn như cũ thập phần mong đợi chìm trong tưởng tượng nói: “Hắn rất đẹp, mày kiếm, mắt sáng. Có một con chiến mã với bộ lông đen bóng, hắn dùng ngân thương xinh đẹp, ở trên chiến trường là một tay thiện xạ, bách chiến bách thắng. Hai nhà chúng ta là thế giao, đã hẹn ước ước chỉ chờ ta trưởng thành, sẽ dùng tam môi lục sính, kiệu lớn tám người khiêng tới cưới ta……”
Nàng nói nghiêm túc như vậy, cụ thể như vậy, như thật sự là thiếu nữ hoài xuân đang miêu tả ý trung nhân của mình.
Lâm Uyên cau mày, không biết vì sao, trong lòng dần dần có chút phiền loạn. Tay nắm đĩa sứ càng ngày càng siết chặt.
Cuối cùng, ‘ cong ’ một tiếng, đĩa sữ trong tay xuất hiện một vết nứt.
Lý Tiện Ngư dừng lời, kinh ngạc quay mặt lại.
Lại thấy Lâm Uyên đặt đĩa sứ trên tay xuống, lấy khăn lau lau giọt nước ở đầu ngón tay.
Hắn ngước mắt, nhìn về phía các công tử thế gia trong sân, thanh âm vô cùng bình tĩnh, nhưng lại lộ ra vẻ lạnh lùng: “Ta tìm giúp công chúa.”
Lý Tiện Ngư hồi phục tinh thần, lông mi hơi rung rung, muốn nói lại thôi: “Đừng tìm, ngươi không tìm thấy hắn……”
Nàng còn chưa dứt lời, lại thấy ánh mắt Lâm Uyên bỗng nhiên dừng lại.
Ngay sau đó, thiếu niên đột nhiên duỗi tay, cầm bội kiếm bên hông, một đôi mắt phượng hẹp dài như hồ nước băng, sát ý như kiếm quang, lạnh lùng chiếu vào linh hồn.
Tim Lý Tiện Ngư đập nhanh hơn vài phần, lập tức nhìn theo ánh mắt hắn.
Ở cuối tầm mắt, cũng không thấy tiểu tướng quân y phục đẹp cưỡi ngựa hùng dữ nào, mà là một nam tử trung niên dáng người mập mạp.
Hắn sinh ra xấu xí, như đầu trâu mặt ngựa, biểu cảm cũng hoàn toàn không đoan chính, bưng chén rượu trong tay, nhưng đôi mắt lại dán chặt vào eo thị nữ dáng người yểu điệu đang rót rượu, nụ cười vô cùng hạ lưu.
Càng làm cho người ta kỳ quái hơn là, hắn lại chỉ có một lỗ tai.
Phần khiếm khuyết này làm gương mặt hắn vốn xấu xí lại khó coi thêm vài phần, khiến hắn ta trông càng kỳ quái.
Lý Tiện Ngư nhìn thấy dạng người này, lập tức nhíu mày chuyển tầm mắt.
Nàng không cao hứng kéo kéo tay áo Lâm Uyên, nhỏ giọng nói: “Ta không thích người này. Ngươi đừng nhìn hắn.”