Đồng hồ nước vang lên, một đêm dài cuối cùng vẫn trôi qua.
Lý Tiện Ngư ngồi bên mép giường đến tận khi hừng đông sáng tỏ, cho đến khi tiếng đồng hồ nước đầu tiên báo giờ Mẹo gõ vang.
Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng nói với Nguyệt Kiến vừa đến để hầu hạ nàng rửa mặt: “Ngươi thay ta trông coi Lâm Uyên. Ta muốn đi một chuyến đến chỗ Ninh Ý Hoàng tỷ.”
Nếu ngay cả Ninh Ý Hoàng tỷ cũng không có cách nào, chỉ có thể đi cầu Thái Tử hoàng huynh, đi cầu hoàng thúc, cầu phụ hoàng.
Nàng không thể ngồi ở chỗ này, trơ mắt nhìn sinh mệnh Lâm Uyên như là nến đỏ dần tàn trong đêm.
*
Trong Phượng Nghi Cung, màn che buông xuống.
Ninh Ý khoác một kiện áo choàng lông vũ màu đỏ thêu kim tuyến rực rỡ dựa vào ghế quý phi, mắt phượng híp lại, nhẹ nhàng cười nói với Chấp Sương: “Hoàng huynh của bổn cung thật đúng là hào phóng. Ngay cả thái phó của bản thân cũng bỏ được mà đưa tới cho bổn cung.”
Chấp Sương chần chờ một chút, đành phải thấp giọng nói: “Thái Tử điện hạ nói, ngài có tâm dốc lòng cầu học, bởi vậy thỉnh thái phó dạy ngài.”
“Phải không?” Ninh Ý biếng nhác từ trên trường kỷ đứng dậy, tiện tay vén Hồng Trướng ra, tầm mắt dừng ở trên người nam nhân thanh bào ngọc quan đứng sau Trường Án, giọng nói lười biếng: “Trước khi thái phó tới có nghĩ qua, phải dạy dỗ bổn cung như thế nào chưa?”
Phó Tùy Châu vặn nhẹ nhẫn bạch ngọc đeo trên ngón cái, ngữ điệu bình thản: “Công chúa nếu có tâm dốc lòng cầu học, vô luận dạy như thế nào, đều có thể tiến bộ. Nếu vô tâm dốc lòng cầu học, không chịu hợp tác, cũng vô dụng thôi.”
Ninh Ý nheo mắt nhìn hắn.
Phó Tùy Châu chắp tay giữ lễ, không hề ngẩng đầu, mặc cho nàng đánh giá.
Diện mạo của hắn thiên về lạnh lùng, lúc niên thiếu mặt mày lãnh đạm, ngón tay đang chắp lễ kia thon dài mà mảnh khảnh.
Hiện giờ hắn đã qua tuổi thiếu niên sáng lạng, mũi nhọnthuộc về thiếu niên lang dần dần biến mất, khí độ trầm ổn mà thong dong, như núi cao biển sâu, bình chân như vại.
Ninh Ý nhìn một hồi, thấy hắn cũng không kiêng dè, dường như cảm thấy không thú vị, đàu ngón tay đeo hộ chỉ mạ vàng nhẹ gõ lên Trường Án: “Chấp Sương, đi gọi nhạc sư cùng nhóm vũ cơ tiến điện. Bổn cung muốn xem Y khúc Nghê Thường Vũ.”
Chấp Sương cúi đầu “dạ” một tiếng.
Khoảng một chén trà nhỏ sau, nhóm vũ cơ mặc vũ y cùng hoa y nhạc sư nối đuôi nhau mà vào, khom người hành lễ với Ninh Ý.
Ninh Ý một lần nữa quay về ngồi trên Trường Kỷ, cách một tấm rèm châu đang buông xuống, nhìn nam nhân vẫn đang thong dong chấm bài thi, môi đỏ nâng lên: “Đi, vây quanh thái phó tấu nhạc ca vũ.”
Đàn sáo lả lướt vang lên, nhóm vũ cơ múa theo tiếng đàn.
Vũ cơ trong Phượng Nghi Điện nuôi đều là mũ nữ thanh xuân mỹ mạo, tay ngọc eo thon, nụ cười ngọt ngào. Cứ mỗi nhịp múa thì tiếng chuông bạc đeo trên mắt cá chân lại tinh tế vang lên, dải lụa phiêu diêu trên cánh tay phất qua Phó Tùy Châu đang ngồi trên Trường Án, như xuân sắc dụ người, bách hoa sinh hương.
Phó Tùy Châu ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ rũ mắt nhìn quyển sách trong tay mà nhàn nhạt lật qua một tờ.
Ninh Ý lấy tay chống cằm, biếng nhác nhìn một lúc, phút chốc khẽ cười nói: “Là vũ cơ củ bổn cũng nhảy không tốt, hay là…… Thái phó không dám ngẩng đầu?”
Nàng dứt lời, duỗi tay vẫy gọi một nhạc sư trẻ tuổi, đến trước mặt Phó Tùy Châu, giơ tay, lấy đi ngọc trâm trên tóc của nhạc sư.
Tóc nhạc sư rối tung mà xõa xuống, có vẻ vốn là khuôn mặt thanh tú đẹp như hoa sen.
Ninh Ý cầm ngọc trâm kia nâng cằm của nhạc sư, hơi thưởng thức một hồi, lại cười nói: “Không biết lúc thái phó niên thiếu có tư dung đến bậc này hay không.”
Phó Tùy Châu nhàn nhạt nói: “Công chúa nếu nhàn hạ đến mức suy nghĩ những chuyện vô vị như thế, chẳng thà đọc thêm mấy quyển sách thánh hiền.”
Ninh Ý cảm thấy không thú vị, buông lỏng tay, ngọc trâm rơi trên mặt đất, vỡ nát.
Nàng vỗ nhè nhẹ tro bụi vốn không tồn tại trên tay, ngước mắt nhìn về phía Chấp Tố vừa từ ngoài điện tiến vào thông truyền, chậm rãi hỏi: “Đi vội như vậy, có chuyện gì thú vị sao?”
Chấp Tố vội khom người nói: “Công chúa, Cửu công chúa đến bái kiến, đang chờ ở ngoài điện.”
“Thỏ con tự mình chạy tới cửa tới ——quả thật thú vị.”
Ninh Ý nhẹ khảy khảy hộ chỉ trên tay, từ trên trường kỷ đứng dậy ra lệnh: “Dẫn ta đi gặp nàng.”
Chấp Tố khom người, lại nhìn phía Trường Án, thử hỏi: “Vậy thái phó ——”
Ninh Ý nhẹ liếc mắt một cái, cười nhạo nói: “Không đi gặp thỏ con, chẳng lẽ ở lại đây, đối mặt với lão cổ hủ này?”
Chấp Sương cùng Chấp Tố cùng cúi đầu, không dám nói tiếp.
Mà Ninh Ý cũng không để ý, chỉ nhẹ rũ cánh tay ngọc, khiến chồn tuyết đang nằm sấp trên mép giường thuận theo dải lụa choàng bò vào trong lồng ngực nàng.
Nàng cứ ôm chồn tuyết như vậy, bước đi thanh tao lịch sự mà vượt qua Hồng Trướng, đi lướt qua Phó Tùy Châu vẫn đang cầm cuốn sách.
Tà váy hồng rũ xuống, phất qua áo bào thanh tao của hắn, như ngọn lửa lướt biển, không để lại chút dấu vết gì.
*
Ra ngoài Phượng Nghi Điện, Ninh Ý vừa buông mắt, đã thấy Lý Tiện Ngư đang chờ ngoài điện.
Lý Tiện Ngư trông có vẻ ngủ không ngon, phí dưới lông mi rũ xuống có một tia bóng xanh nhàn nhạt, nhưng một vòng đuôi mắt lại là màu đỏ, màu sắc phấn mặt thật tươi đẹp.
Ninh Ý ôm chồn tuyết đi qua, quan sát, cười khẽ ra tiếng: “Thế nào mà vừa sáng sớm đã mang dáng vẻ này tới gặp ta. Ai lại khi dễ muội?”
Lý Tiện Ngư nâng mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Ninh Ý Hoàng tỷ.”
Nàng ngừng một chút, nhỏ giọng nói: “Muội có việc nhờ hoàng tỷ.”
Ninh Ý như là nghe thấy chuyện gì thú vị, ý cười bên môi càng sâu, vẫy tay gọi nàng đến: “Chuyện gì, nói bổn cung nghe một chút.”
Lý Tiện Ngư đi lên trước hai bước, cũng không kể rõ đầu đuôi thế nào, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Hoàng tỷ nghe nói qua loại độc này chưa? Gọi là Chiếu Dạ Thanh.”
“Độc?” Ninh Ý nhẹ vỗ về da lông mềm mại của chồn tuyết, ý cười trong mắt phượng càng sâu: “Thỏ con là ngốc đến hồ đồ rồi?”
“Bổn cung không phải thái y, trúng độc, tới tìm bổn cung có lợi ích gì?”
Lý Tiện Ngư vốn dĩ không ôm nhiều hy vọng lắm. Sở dĩ lựa chọn tìm Ninh Ý Hoàng tỷ, là vì Phượng Nghi Cung của Ninh Ý Hoàng tỷ cách Khoác Hương Điện của nàng gần nhất.
Nghe thấy Ninh Ý Hoàng tỷ cự tuyệt, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói: “Muội đi gặp hoàng huynh.”
Nghe thấy hai chữ hoàng huynh, Ninh Ý chợt nhớ đến tên thái phó Phó Tùy Châu còn đang ngồi trong điện của nàng cầm quyển sách, ý cười trên mặt phai nhạt một chút.
“Quay lại.”
Nàng ấy gọi Lý Tiện Ngư lại, môi đỏ gợi lên: “Muội lại đây, ta chỉ cho muội.”
Lý Tiện Ngư không chút do dự tiến lại, ngẩng mặt nhìn nàng, trong đôi mắt hạnh hoa thoáng gợn sóng: “Hoàng tỷ có biện pháp sao?”
Ninh Ý không đáp, chỉ chậm rì rì mà gỡ hộ chỉ đeo trên đầu ngón tay xuống, duỗi tay xoa khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của nàng ta.
Xúc cảm ấm áp mà mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến, so với chồn tuyết trong lồng ngực càng khiến nàng ấy yêu thích hơn.
Hơn nữa hôm nay, Lý Tiện Ngư hiếm khi không né tránh. Tất cả điều này, khiến tâm tình của Ninh Ý rất tốt.
Nàng bóp nhẹ một hồi, lại cúi người xuống, ở bên tai Lý Tiện Ngư thổi một hơi: “Nếu ta là muội, lập tức đến Ảnh Vệ Tư tìm Khương Vô. Hắn là cao thủ dùng độc.”
Ninh Ý nói xong, nhẹ nhàng cười rộ lên: “Chẳng qua, hắn cũng không vô duyên vô cớ đi giúp người.”
Lý Tiện Ngư nghe hiểu thâm ý trong lời nói của Ninh Ý Hoàng tỷ.
Nàng khẽ gật đầu, nghiêm túc nói lời cảm tạ với Ninh Ý: “Cảm ơn hoàng tỷ, Gia Ninh đi tìm Tư Chính.”
Nàng dứt lời, hành lễ với Ninh Ý xong, một khắc cũng không trì hoãn mà vội vàng xoay người, nhấc váy quay đi.
Ninh Ý cũng không cản nàng, chỉ nhìn bóng dáng nàng, vỗ về chồn tuyết trong lồng ngực cười nhạt nói: “Hỏi xong là đi ngay, thỏ con thật đúng là vô tình.”
Nàng nói xong, đặt tay ngọc lên trên cánh tay của Chấp Sương, môi đỏ hơi câu: “Thôi, Chấp Sương, bổn cung đột nhiên có chút muốn nghe diễn.”
Chấp Sương khuyên nhủ: “Công chúa, thái phó nơi đó, rất khó để giải thích.”
Ninh Ý tiện tay tháo xuống một bên khuyên tai của bản thân ném cho nàng: “Cầm đi đưa cho kia lão cổ hủ kia, nói là bổn cung mời hắn đến tiểu đài hí kịch trong cung nghe diễn —— nghe Chiết Du Viên Kinh Mộng.”
Nàng lễ nghĩa đã tận, hắn có tới hay không, hoàn toàn không liên quan đến nàng.